Bây giờ là mùa xuân
Bài này dành cho các bạn từ 6 bó trở lên
Lời Cầu "Xuân mới"
Ngày Xuân con lạy Phật Trời,
Sao cho con bỏ được người con thương. Không phải tại nó bất lương, Mà vi` nó bắt "Mười Thương" tối ngày.
Một thương giựt tóc đuôi gà, Hai thương tay móc lưỡi rà phía trên. Ba thương bịt miệng cấm rên, Bốn thương con phải leo lên đầu giường. Năm thương con tựa vách tường, Sáu thương nằm dưới hết đường bó tay. Bảy thương phải ngoáy phải xoay, Tám thương qua nui' vác cày gảy xương. Chín thương phải thở bình th ường, Mười thương bãi cát sấu trườn sấu nhai.
Chúa ơi con sáu mươi ngoài, mà làm kiểu đó có ngày con die ! Xuân nầy nàng mới hai hai, Con hơn nàng tới bốn hai xuân thì.
Ngày xưa như sắt như đồng, Như đinh đóng cột, như rồng phun mưa. Bây giờ như cải muối dưa, Mười thang Minh Mạng vẫn chưa ngẩng đầu. Hơn nửa thế kỷ dãi dầu, Tháng ngày oanh liệt còn đâu nữa mà. Ngày xưa súng ống sáng loà, Bây giờ chẳng khác quả cà mốc meo.
Ngày xưa sung sức thì nghèo, Bây giờ rủng rỉnh thì teo mất rồi. Ngày xưa lớn khoẻ hơn chồi, Bây giờ nó có đàn hồi nữa đâu. Ngày xưa hùng hục như trâu, Bây giờ èo ọt như tàu lá khoai. Ngày xưa khám phá miệt mài, Bây giờ nửa cuộc mệt nhoài đứt hơi. Ngày xưa chiến tích để đời, Bây giờ chiến bại nhớ thời ngày xưa. Ngày xưa bất kể sớm trưa, Bây giờ thỉnh thoảng lưa thưa gọi là. Ngày xưa đầu tóc mượt mà, Bây giờ lởm chởm như là đá chông. Bây giờ sống cũng như không, Bây giờ hết kiếp làm chồng người ta. Bây giờ ôm hận đến già, Cho dù béo tốt cũng là cơm toi. Bây giờ pháo đã tịt ngòi, Gia tài còn lại một vòi nước trong. Ngày xưa vợ đợi bồ mong, Bây giờ vợ nguýt, bồ cong cớn lườm. Ngày xưa mặt mũi tinh tươm, Bây giờ nhầu nhĩ như tương nấu mì.
Ngày xưa lên ngựa là phi, Bây giờ nước kiệu cố đi gọi là.
Lâu nay cứ tưởng mình già, Bây giờ mới biết quả là y chang. Suốt ngày nói chuyện thuốc thang, Gặp nhau lại kể cả tràng chuyện xưa. Tivi dỗ giấc ngủ trưa, Sức khoẻ lại giảm, mắt mờ, da nhăn. Đọc chữ phóng đại mấy trăm, Lại còn đãng trí, tần ngần, hay quên. Cả ngày mỏi mắt đi tìm, Hết tìm khoá cửa lại tìm khoá xe. Nhiều hôm thăm viếng bạn bè, Được dăm ba phút nằm phè ngủ ngon. Tóc bạc chen chúc tóc non, Không dám nhổ nữa sợ còn bình vôi. Kiến thức mới nuốt chẳng trôi, Bước ra khỏi cửa trùm người áo len. Ra đường chẳng ai gọi tên, Cứ gọi chú, bác có phiền hay không? Lại hay nhạy cảm, tủi đời, Thích được săn sóc hơn thời ngày xưa. Thấy tình nhân trẻ vui đùa, Mà lòng chua xót phận vừa cuối thu. Suốt ngày trung tiện lu bù, Cơm thì phải nhão, phở cho thật mềm. Thích nghe tiếng hỏi, lời khen: 'Lúc này đẹp lão, trẻ hơn dạo nào'. Thức ăn thì cứ lấy vào, Ăn thì chẳng nổi mà sao cứ thèm. Ngủ trưa giấc cứ dài thêm, Phòng the, chăn gối chẳng thèm nhắc chi. Đánh răng, tìm thuốc loại gì, Để răng được trắng không thì khó coi. Cà phê chỉ hớp một hơi, Đêm về trắng mắt nhìn trời đếm sao. Gặp người cùng tuổi như nhau, Thường hay hỏi 'Thế nào? Khoẻ không?. Cell phone thì khổ vô ngần, Lúng ta lúng túng thường không trả lời. Để chuông reo mãi một hồi, Mở ra thì đã chậm rồi còn đâu ?. Bệnh tật nó đến từ đâu, Cao mỡ, cao máu, lâu lâu ... tiểu đường. Tránh né việc nặng là thường, Việc nhẹ thì cũng đau xương, mệt nhoài. Đi chơi càng khổ gấp hai, Đi đâu cũng ngại đường dài lái xe. Giữ thân cho khỏi tròn xoe, Vòng hai sao cứ bè bè phình to. Thang lầu càng nghĩ càng lo, Chỉ sợ trượt ngã khổ cho thân này. Ngủ thì chẳng ngủ được say, Bốn năm giờ sáng dậy ngay tức thì. Sinh nhật, sinh nhiếc làm gì, Cái chuyện lẻ tẻ ấy thì nên quên. Vẫn hay nhìn kiếng thường xuyên, Xem chân dung đã trở nên thế nào.
Buồn tình đếm thử xem sao,
Bao nhiêu triệu chứng ấy bao nhiêu già!
Leo mãi đèo xưa thấy chán phèo, Cỏ cây hang động đã mốc meo. Nhìn sang đèo mới xanh tươi tốt, Tuy mệt mà sao vẫn muốn trèo.
Tuy mệt mà sao vẫn muốn trèo, Trên đèo hai quả núi cheo leo. Lưng đèo cỏ mướt xanh lún phún, Dưới khe hang động nước trong veo.
Lần vô hang động bé tẻo teo, Lòng thấy nôn nao muốn đá bèo. Bâng khuâng tự hỏi leo đèo đứng, Đèo đứng mà sao cứ muốn trèo.
Gái tơ mơn mởn mặc đồ nghèo, Lòng già cũng nổi máu con heo. Nhìn em tươi mát "à la mode", Trên bảo mà sao dưới chẳng theo.
Trên bảo mà sao dưới chẳng theo, Bảy mươi sao vẫn muốn leo đèo. Tam tinh hải cẩu ngày hai lọ, Cứ test hoài mà sao vẫn fail!!!
Thang thuốc ngày ngày chẳng khá... đeo, Sầu đời thằng nhỏ cứ nhăn nheo.
Trông kìa ai đứng...mù ...mù đợi, Tựa vách nửa lừng đối.. đối.. theo !!!
|
|
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét