Người biểu tình áo đỏ tổ chức rất kỹ càng kể cả chuyện ăn uống
Mấy hôm trước trên đường từ sân bay Don Mueang về trung tâm Bangkok, anh lái xe taxi thông báo cuối tuần sẽ có một cuộc biểu tình quy mô cỡ nửa triệu người của phe áo đỏ.
Anh khoe: Chỉ cần 5.000 chiếc taxi đỗ tại các giao điểm thì giao thông của Bangkok sẽ tê liệt.
Anh là người ủng hộ đảng Người Thái yêu người Thái (phe áo đỏ), anh nói nhờ ông Thaksin mà những người như anh có công việc ổn định, người nghèo chỉ phải trả 1 USD cho việc chữa bệnh, có xe bus miễn phí (tôi từng lượn khắp Bangkok bằng loại xe này, chỉ khác xe bus có bán vé là không có máy lạnh).
Khi hỏi về đảng Dân chủ (áo vàng) anh lái xe có vẻ dè dặt: Đó là những nhà tài phiệt và ủng hộ Hoàng gia.
Tôi không hỏi thêm vì biết nhà Vua Thailand Bhumibol Adulyadej Rama IX được sự sùng kính tuyệt đối.
Trong khách sạn tôi từng ở tượng Đức Vua được đặt cao hơn tượng Phật.
Thái Lan còn có luật “khi quân majesté” xử những ai xúc phạm Hoàng gia. Năm 2009, công dân Úc Harry Nicolaides từng bị tù ba năm vì xuất bản một cuốn tiểu thuyết ám chỉ Hoàng tử.
Phe Áo Đỏ: ”Red in the land”
Một người bạn thông thuộc Bangkok như lòng bàn tay đón tôi vào trưa Chủ Nhật để đi xem biểu tình, dù đến 8h tối cuộc biểu dương sức mạnh vĩ đại này mới bắt đầu.
Nơi tổ chức biểu tình của phe “áo đỏ” cách xa trung tâm Bangkok hơn 60km, anh bạn giải thích: Họ (phe áo đỏ) cam kết sẽ không làm gì để ảnh hưởng đến du khách.
Gần một tiếng đồng hồ chúng tôi mới tới nơi, càng gần trung tâm sự kiện không khí càng nóng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, màu đỏ xuất hiện ngày càng nhiều ngay cả bên cạnh những trạm kiểm soát của quân đội.
"Chúng tôi không ủng hộ ông Thaksin hay bất cứ một cá nhân nào, chúng tôi yêu mến và ủng hộ những ai bênh vực người nghèo, bênh vực số đông."
Những binh sỹ được trang bị đầy đủ vũ khí nhưng có vẻ như chỉ để trang trí, họ tươi cười chào đón mọi người.
Khu vực tổ chức biểu tình cắt đôi bằng quốc lộ, chúng tôi đi vào phía công viên bao quanh khu đất trống rộng cỡ ba lần một sân bóng đá cỡ lớn, trời nắng gay gắt, nhưng những người áo đỏ đã dựng những căn lều bạt cao chừng 3 m, rộng đến 7,8 m vòng quanh chu vi khu đất.
Anh bạn trầm trồ : “Nó dễ phải dài đến 3,4 cây số”.
Như một hội chợ cuối tuần, đầy đủ các quầy ăn uống, bán đồ lưu niệm, cả cây ATM và cả những cái lều có xếp hàng dãy… ghế massage.
Tôi ghé vào một mua một lá cờ màu đỏ có in logo và dòng chữ bằng tiếng Thái và tiếng Anh: “Mặt trận Quốc gia Dân chủ chống độc tài - Phe áo đỏ”.
Mua thêm bức ảnh bà thủ tướng xinh đẹp mặc đồ pilot.
'Vietnam, good, good ...'
Xe và người đang đổ về nườm nượp, chúng tôi ghé vào một đám các chị đang ngồi trên tấm nilong trải xuống đất, biết tôi là người Việt Nam các chị ồ lên, giơ ngón tay cái : “Vietnam, good, good..”.
Một chị hỏi bằng tiếng Việt : “Đã ăn cơm chưa ?” khi tôi hỏi lại mấy câu bằng tiếng Việt thì chị lắc đầu cười, hóa ra chị chỉ biết mỗi câu đó.
Anh bạn hỏi các chị tại sao lại đi biểu tình, một chị nói : Chúng tôi là những người nghèo, chúng tôi muốn thay đổi và chúng tôi muốn có một chính phủ được cử ra bằng phiếu bầu.
Đông đảo người Thái Lan tham gia phe biểu tình áo đỏ
Biểu tình diễn ra dưới trời nắng nóng
Tác giả Ngô Nhật Đăng chụp ảnh với người biểu tình
Anh bạn hỏi tiếp: “Vì sao các chị lại yêu mến và ủng hộ ông Thaksin ?”. Chị trả lời thật bất ngờ: “Chúng tôi không ủng hộ ông Thaksin hay bất cứ một cá nhân nào, chúng tôi yêu mến và ủng hộ những ai bênh vực người nghèo, bênh vực số đông”.
Tất cả các chị xung quanh đều ồ lên vỗ tay tán thưởng.
Dạo một vòng quanh công viên rồi chúng tôi băng qua đường đến nơi sẽ diễn ra sự kiện chính.
Bốn con đường dài khoảng 5km chạy song song được ngăn cách bằng các mương nước rộng chừng 5m, đường rộng 4 làn cho xe chạy.
Phía ngoài cùng là dãy nhà tắm và vệ sinh di động, xe gom rác và hút bồn cầu, bơm nước liên tục qua lại với hai cảnh sát đi mô tô dẹp đường.
Nước uống đóng chai xếp như núi trên vỉa hè, cách khoảng 100m lại có một thùng đá lạnh có ngâm những chai nước uống.
"Người Thái hiền hòa, mến khách và đặc biệt lễ phép, cuối mỗi câu bao giờ cũng có từ “kha” dành cho phụ nữ và từ “khắp” dành cho đàn ông, kiểu như ở Việt Nam nói: Dạ, xin cám ơn! Hay: Thưa, xin lỗi ạ!"
Các dãy lều có vẻ nghiêm hàng thẳng lối hơn phía công viên bên kia, trên cột có treo những tấm biển đề tên từng tỉnh.
Tôi ghé vào coi khu phục vụ ăn uống, rất nhiều món ăn, có cả món bún bò Huế, tất nhiên là miễn phí.Một số đồ lưu niệm, thuốc lá, quần áo…. đều được bán với giá rất rẻ (do các doanh nhân trẻ tài trợ).
Đi bộ suốt hơn hai tiếng đồng hồ dưới trời nắng gắt cũng thấm mệt, anh bạn rủ tôi sà vào một đám đàn ông đang ngồi đánh cờ và tán chuyện rất sôi nổi.
Biết chúng tôi là người Việt Nam mọi người ồ lên thân thiện chứ không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Một người nói anh ở vùng Đông Bắc Thailand, có một khách sạn và có nhiều người Việt Nam đến ở, anh nói : “Việt Nam là bạn tốt “good friend”, ghi cho tôi số điện thoại và bắt hứa nếu đến Đông Bắc thì phải gọi cho anh.
Người Thái hiền hòa, mến khách và đặc biệt lễ phép, cuối mỗi câu bao giờ cũng có từ “kha” dành cho phụ nữ và từ “khắp” dành cho đàn ông, kiểu như ở Việt Nam nói: Dạ, xin cám ơn! Hay: Thưa, xin lỗi ạ!
Từ người dân thường đến ông thủ tướng đều nói năng như vậy.
Người Thái mong mỏi có một chính phủ Dân chủ thông qua phiếu bầu, nhà vua dù được tuyệt đại dân chúng tôn trọng nhưng ông đã quá già (sinh năm 1927) mà người kế vị duy nhất lại không được lòng dân.
Họ bày tỏ ý nguyện của mình bằng cách bất bạo động như biểu tình nhưng không hề yếu đuối.
Bạn thử tưởng tượng sức mạnh của đám đông nửa triệu người sẽ như thế nào?.
... Và Áo Vàng
Đã 4h chiều nhưng nắng nóng vẫn còn gay gắt, xe chở người vẫn nườm nượp đổ về, anh bạn nói :
Nếu muốn xem cuộc biểu tình thì chúng ta phải ở đây đến sáng mai đấy, các con đường sẽ kẹt cứng.
Hay chúng ta đến chỗ phe áo Vàng đi.
Ồ, một ý kiến thật hay, phe áo Vàng là đảng phái của một nhóm những nhà tài phiệt đứng xung quanh Hoàng gia, thật hài hước khi họ đặt tên đảng của mình là Dân chủ.
Người ta không khuyến khích chụp ảnh người biểu tình 'áo vàng'
Chúng tôi gọi taxi và đi đến quảng trường Hoàng gia ở trung tâm Bangkok nơi diễn ra biểu tình của phe áo vàng.
Tôi cẩn thận gấp lá cờ có logo của phe áo đỏ và bức ảnh bà thủ tướng cất vào túi sách, anh bạn nói gì đó với người lái xe, đang trò chuyện vui vẻ bỗng nhiên anh tài xế im lặng một cách khó hiểu rồi anh ghé xe vào bên đường cạnh chiếc cầu vượt dành cho người đi bộ.
Anh bạn mở cửa xe và nói với tôi : Chúng ta đi tàu cao tốc trên cao đi.
Tôi rất ngạc nhiên nhưng cũng bước theo anh, đi được một đoạn anh cười :
- Mình ngu quá, anh tài xế tưởng chúng ta đi biểu tình ủng hộ phe áo vàng nên anh ta không đồng ý chở nữa.
Quảng trường Hoàng gia cũng đông người, cũng có những dãy lều bán các đồ lưu niệm và quần áo, một dòng người đang xếp hàng nhận những suất ăn miễn phí, tôi vừa giơ máy ảnh lên định chụp thì một thanh niên bước tới ra hiệu không được chụp, khi biết tôi là người nước ngoài anh ta xin lỗi một cách lễ phép nhưng vẫn kiên quyết: “No, photo”.
Khoảng hơn một ngàn người ngồi trên những chiếc ghế tre đặt ở một cái sân rộng và bãi cỏ xung quanh, phần lớn vẫn mặc đồ bình thường, chỉ lác đác có người mặc chiếc áo pull màu vàng.
"Quảng trường Hoàng gia cũng đông người, cũng có những dãy lều bán các đồ lưu niệm và quần áo, một dòng người đang xếp hàng nhận những suất ăn miễn phí, tôi vừa giơ máy ảnh lên định chụp thì một thanh niên bước tới ra hiệu không được chụp, khi biết tôi là người nước ngoài anh ta xin lỗi một cách lễ phép nhưng vẫn kiên quyết: “No, photo”."
Xung quanh có những nhóm nhỏ đứng quan sát, họ ăn mặc lịch sự, đàn bà đeo nhiều trang sức, nét mặt lạnh lùng đặc trưng của những người “thượng lưu”.
Một ông to béo có cái gáy ụ thịt đang vung tay nói gì đó với những người xung quanh, anh bạn bấm tôi: “Một ông lớn trong ngành truyền thông đó”.
Trên sân khấu hai diễn giả đang thay nhau diễn thuyết rất sôi nổi, đó là bà Chủ tịch và ông Tổng thư ký đảng Dân chủ, anh bạn cho biết ông ta từng ra ứng cử chức phó thủ tướng nhưng thất bại.
Chúng tôi đi dạo một vòng, anh bạn dùng Iphone chụp được mấy tấm hình, thế cũng đủ rồi.
Anh bạn cười: “Anh có thấy một đảng phái chính trị nào lại tránh né chuyện bầu cử không?
Phe áo đỏ đang đấu tranh cho một cuộc bầu cử thông qua lá phiếu người dân, ai thắng thì đã rõ rồi”.
Trên đường về khách sạn, tôi không nhìn thấy một sự xáo động nào ở Bangkok vì những cuộc biểu tình, dòng người đi mua sắm vẫn đông đúc, nét mặt tất cả vẫn bình thản, ôn hòa.
Nhưng dưới cái mạch ngầm ấy, một sức mạnh đang từ từ lộ diện trên đất nước Thái Lan thanh bình. Sức mạnh của đám đông.
Tôi nhớ đến lời một người áo đỏ :
- Họ (áo vàng) huy động một ngàn người, chúng tôi sẽ có hai ngàn người, họ có 10 ngàn người, chúng tôi sẽ tập hợp nửa triệu người.
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả Ngô Nhật Đăng, người hiện sống tại Hà Nội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét