Hàng đêm đang rậm rịch Bóng đá WC...
Chiện Lài có "tinh thần rất thể thao".....
Tôi rất khổ sở cho cái việc ngủ ngáy khi hè về. Nằm máy lạnh thì sụt sùi mũi dãi. Nằm quạt thì đang 80 cân thức dậy chỉ còn 75 vì nước trong người bốc hơi. Đâm ra cả đêm cứ quay như đèn cù, hết leo tầng ba lại sa tầng một, chán đi thì lục lọi bếp núc ăn khuya. Mấy bận vợ tỉnh giấc tưởng chuột bọ, vác dép rình cầu thang mà phang cho chí chát. Cái sự mất ngủ của tôi làm nhiều người phiền lòng, trong đó có em Bướm Bương hàng xóm.
Bướm Bương không mấy xinh nhưng tình mọi nhẽ. Nàng vú nở eo thon mông tròn mộng mị, lại có cái nghề rất hay ho là dạy nhảy cho bọn lò cò, tại gia. Cứ vào quãng 5h chiều và 5h sáng là nàng mở nhạc xập xình trên tum tầng 4 được quây kính cách âm mà ầm ầm hai hai ba bốn. Nhà tôi - nhà nàng đối diện nhau nhưng vì thấp tầng hơn nên sáng - chiều hai bận bấc mặt hóng lên nhìn mông to vú nở rồi ơ hờ xoa chym tìm kiếm chút mát mẻ ngày hè. Tất nhiên tôi kín đáo lắm, chỉ lé mắt qua mành cửa mà nhìn xiên lên, chứ đưa cái mặt thớt phòi hẳn ra thì quá là lạy thánh.
Tiếng là hàng xóm nhưng tôi mới Bướm Bương chả mấy khi đụng nhau, hoặc giả có thì cũng chỉ nở nụ cười xòe nhạt như nước đái bô lão thay cho lời chào. Tại bởi cái nết sinh hoạt mấy lị công việc không giống nhau nên thành ra cách lế. Nhiều nhà vợ chồng cũng thế, đéo nói suông.
Nhưng một hôm giời thương cho tôi gặp Bướm Bương nơi tiệm thuốc. Chả là tôi mắc một chứng đau rất lạ nơi cổ chân. Đi khám lang băm bảo là Gút còn đốc tờ lại phán viêm xương, vài lương y hệ mù dở nắn bóp chán chê thì phê là sưng khớp. Thật không biết lối lang đâu mà lần, lại được kê cho năm bảy cái đơn nhằng nhịt đông tây y kết hợp thêm cúng bái nên càng thấy hãi. Tôi uống mãi nhưng bịnh tình càng hăng hái lên cơn. Hết thuốc thì tôi kệ mẹ, cơ mà việc đớn đau có kệ cha được đâu. Tôi men tiệm thuốc đầu nhà kể tội tình chứng cớ, con dược sĩ bằng thuê bảo anh cứ lấy thuốc này về uống theo đơn. Tôi không biết là thuốc gì nhưng mỗi lần uống là một vốc to, xanh đỏ tím vàng trong lòng bàn tay nom vui mắt như đang chơi xúc xắc. Ấy thế mà công hiệu, tôi đỡ đau rồi dần dà tiệt hẳn, chỉ mỗi khi quá độ chè chén hay bỏ qua giai đoạn khởi động lúc lên giường thì mới nhúc nhắc đau thôi. Táng vào lại vung chân huýt sáo, mắt lại nhâng nháo bướm đoi.
Tôi chả buồn lăm le Bướm Bương dù đứng cạnh mà chỉ hất mặt bảo con dược sĩ cấp thuốc như thói thường. Nó bảo chờ tí vì còn bán cho chị này. Tôi hiểu chị kia chính là Bướm Bương. Lạ một nhẽ là nàng cũng bảo đau mấy khớp chân, thêm cả phần hông eo nhưng tôi đoán đau thêm tý khu mình mẩy. Gái có cơ chế đau lạ lắm, nói nôm na là đau logic chiều sâu, chứ không như giai, nỗi đau đôi khi siêu hình bỏ mẹ.
Con dược sĩ bằng thuê bắt Bướm Bương kê triệu chứng. Nàng bảo chả làm sao đâu, chỉ là vận động quá độ hay sai quy cách gì đó thôi, cần ít hộp cao dán là chấm hết. Nó lại đá mắt sang tôi bẩu anh này cũng đau nhưng uống thuốc mới khỏi đấy. Được đà và cũng là nhân tiện Bướm Bương hất nhời qua tôi, anh cũng đau chân à? Tôi ừ cho phải phép và không quên lễ độ pha chút thanh lịch, hạ giọng hất sang, còn em? Nàng khẽ cười duyên rồi bâng quơ, em cũng không biết. Tôi pha trò, chúng ta là hàng xóm mà chả biết nhau huống chi là bịnh tật. Nàng cười như phá mả, chêm pha, muốn biết thì sang quán nước.
Tôi không dám ngồi lâu với nàng bởi tôi sợ cái hoàn cảnh đi đổ rác cùng hàng xóm rồi cả tháng mới vác xác về nhà. Tôi chỉ tỉ tê tí ti về bịnh tật, không quên khen nàng dáng đẹp da thơm. Được nhời nàng chực cởi quần, à quên, cởi lòng, rằng anh sang em mà tập, vửa đẹp người lại chả thuốc thang gì sất. Ối dồi ôi, tôi mừng tí xỉu. Mừng là bởi đúng ý tôi, xỉu đi là bởi liệu con mái già có cho tôi cái thể thao hăng hái. Gương tày liếp của ông cọc chèo trên tôi, đi mỗi cái thể dục bộ hành công viên mà te tắt đường chợ được với một em nõn nà như măng như mộng. Tôi thật thà bảo để anh về xin phép chị. Nàng trề môi bảo đi tập thể dục chứ đi đâu mà xin phép. Giời ạ, nàng không hiểu cái thể dục nó hay đi liền với cái " thể dịch" à? Khỏe để làm gì nếu không phải là bảo vệ hạnh phúc gia đình. Mà để bảo vệ được hạnh phúc gia đình thì dứt khoát phải...làm tình. Bảo vệ được gia đình rồi thì theo tinh thần bác ái phải bảo vệ luôn cả hàng xóm, thậm chí cả cơ quan rồi mới đến đoàn thể và tổ quốc. Bao gương khổ vì khỏe trong thiên hạ liệu nàng có hay?
Tôi đem chuyện về thưa với con mái già và nói lên niềm mong ước. Mắt nó lồi lên như chực phọt ra ngoài, mồm nó giật liên hồi, rằng thì là a dục dịch cái gì với mấy con đĩ, rằng thì là a xập xình tối ngày không cho ai ăn ai ngủ, rằng thì là a...
Tôi ù hết cả tai, chóng hết cả mặt, tý nữa thì ngã lăn ra sàn nhà. Trong cơn chếnh choáng tôi cố đu người xuống cái đi - văng rồi ngất đi trong hơi nồng mùa hạ. Mấy hôm sau cơn đau mới lắng lại, tôi đánh tiếng cho nàng rằng thôi, tôi bận nhiều việc lại ít thì giờ. Nhưng lại quả quyết rằng tôi sẽ tập theo lối của tôi, rằng những khi nhàn nhã xin phép được vén mành đứng bên này ban - công mà gồng lên cùng mông với vú. Nàng vui lắm và khen tôi có ý chí đồng hành nghị lực phi thường. Nhưng nàng đâu có biết cái cách tôi hợp thức việc rình mò quá trùm Sò đi " đốt lò" thị Hến hehe...
Thế là thay vì rình mò thụt thò, tôi nghiễm nhiên được công khai mà te tái. Và để cho duyên dáng hơn, sáng chiều hai bận tôi cầm cái bình xịt mà phì phì lên mấy giò hoa lúc lắc ngoài ban - công. Tay tôi xịt hoa, chân tôi nhún nhẩy, mồm nhấm nhẳng dăm điệu hát giời ơi và mắt biêng biếc bám vách kính nhìn các tình yêu dập dình trong vú đoi thỗn thện. Tôi thấy người như khỏe ra và tâm hồn thật là khoan khoái dù chả dậm dịch được động tác mẹ gì. Thật là một kiểu thể thao tao nhã, khà khà...
Tôi không biết Bướm Bương có để ý đến tôi nhưng thi thoảng vẫn thấy nàng giơ tay vẫy vẫy mỗi bận giải lao. Người nàng ép vào vách kính phòi lên chỗ cần lồi và bồi hồi thóp lại nơi cần kín kẽ. Trong mọi nhẽ hay ho của đàn bà thì cái hành vi kia nó gợi tình và ali mơi mơi bỏ mẹ. Là tôi đồ thế chứ liệu nàng có tâm ý chủ quan? Chịu! Bởi cái cơ chế truyền tin và tín hiệu của họ khác chó gì dự báo thời tiết trên đài.
Tôi mất ngủ nên đèn hầu như sáng hàng đêm. Nàng tự độ có tí thân tình với tôi chả hiểu vì lý do gì mà trong nhà cũng giở nên vằng vặc. Lẽ nào nàng cũng mất ngủ như tôi? Không đâu, bởi tôi biết những con người thể thao thì giờ giấc và ăn ngủ văn minh lắm. Thi thoảng tôi vác ghế ra ban công ngồi hút thuốc và theo thói quen lại bấc mặt lên tum tầng 4 nhà nàng. Đèn vẫn sáng nhưng bóng nàng không in trên vách kính.
Ngày trôi qua ngày, tôi ngủ ngáy giở nên cải thiện. Nhẽ do ích lợi của cái thể thao tao nhã kia chăng? Tôi không biết. Nhưng có một điều tôi biết và giời cũng biết là tôi đã mơ về nàng. Một giấc mơ đầy nhục cảm. Là tôi được làm tình với nàng trên cái tum tầng 4 kia. Tôi không nhớ rõ tiểu tiết hay cơ sự, chỉ biết rằng sướng lắm. Bằng chứng là " thằng nhỏ" em tôi tỉnh giấc ngấc đầu phun bòn bọt phì phì. À thì ra cũng là một phép thể dục thanh cao chứ bố láo cái đéo gì sinh lý. Nhiều bô lão 80 vẫn mộng tinh ầm ầm, đã sao?
Cái đáng kể là một sáng hè dìu dịu tôi nhặt được một tờ giấy A4 gấp đôi nhét khe cửa theo lối bọn tiếp thị hay làm khi vắng nhà. Tôi mở ra đọc, nguyên văn: " khỏe là để bảo vệ hạnh phúc gia đình, thừa thì ra Hoàng sa kháng Khựa. Nhà hàng xóm không cần. Ký tên: chồng hàng xóm".
Đèo mẹ, đêm dài thì lắm mộng. Thời may, cũng chỉ là một giấc mộng đêm hè. Hehe...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét