Slide


Mời Ba về ăn Tết với chúng con
  • kenny

  • kenny

Trang

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

Chiếc giày chân phải

Chiếc giày chân phi
Đã đăng vào 14/04/2013 trong chuyên mục Những câu chuyện cảm động về tình vợ chồng
 
Đàn ông nếu biết kỹ quá khứ của vợ thì đau đầu lắm. Còn đàn bà, nếu biết hơi nhiều về hiện tại của chồng thì đau tim lắm. Nhưng đã trót biết rồi mà ứng xử được như bà vợ này thì thật là cao thủ.
18 giờ, chị gọi điện thoại đến Công ty của chồng, chú bảo vệ nói rằng: “sếp vừa đi ăn tối ở nhà hàng”. Linh tính cho chị biết đó là… nhà nàng chứ không phải nhà hàng.
20 giờ, sau khi cho các con ăn xong, chị phi xe máy đến nhà nàng. Ô tô của sếp đang đỗ ở trong sân. Linh tính đã không đánh lừa chị. Có cái gì đó rất nóng, trào lên nơi cuống họng nhưng chị đã kịp nuốt khan nó vào. Không ấn chuông, không đập cửa, cũng không gào thét, chị cởi chiếc giày bên chân phải của mình, treo vào phía trong cánh cửa sắt rồi phóng xe về nhà, giúp các con ôn bài.
Chiếc giày chân phải
Gần 23 giờ đêm, sếp mới chỉnh trang lại y phục, chải lại mái tóc bị vò rối bù và ra về. Nàng ra mở cửa cho sếp trong bộ váy áo ngủ mỏng tanh đầy quyến rũ và giật mình khi nhìn thấy một chiếc giày treo trong khung cửa sắt.
“Sao lại có một chiếc giày ở đây? Một chiếc giày chân phải rất đẹp”.
“Thôi, em vào ngủ đi. Cho dù đẹp nhưng một chiếc giày thì cũng chẳng làm được việc gì”.
Trên đường về nhà, sếp cứ nghĩ vẩn vơ về chiếc giày đó, nó là của ai? Và vì sao nó được treo ở đó? Sếp đánh ô tô vào gara, mở cổng rất khẽ. Có một chiếc giày chân trái của phụ nữ đặt ngay ngắn trên bậc cửa. Sếp đứng như trời trồng trước chiếc giày đó chừng 2 phút. Sau đó sếp vào phòng ngủ riêng, vì sếp không muốn nghe vợ cằn nhằn, khóc lóc. Nhưng sếp trằn trọc mãi không sao ngủ được. Sẽ có giông bão trong căn nhà này. Sẽ là nước mắt, tiếng la hét và một lá đơn ly hôn. Rồi hai đứa nhỏ sẽ chán đời, đi bụi và hư hỏng… Đó là tấn bi kịch đáng sợ nhất.
Nhưng sáng hôm sau mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Bát phở gầu bò thơm ngào ngạt vẫn được để ngay ngắn trên bàn cùng với mấy dòng chữ của vợ: “Em đưa các con đến trường. Anh ăn sáng rồi đi làm. Hôm nay trời u ám nên anh phải mặc bộ vét màu sáng, thắt cà vạt màu sáng. Em đã là kỹ, treo trong tủ”.
Sếp gọi điện thoại cho nàng: “Chiếc giày chân phải kia là của vợ anh. Đừng vứt đi nhé”. Giọng nàng đầu dây bên kia nghe hơi hoảng hốt: “Trời ạ! Anh muốn làm sao thì làm chứ nếu chị ấy đến nhà em làm ầm lên thì em không sống nổi đâu. Chiều anh tạt qua lấy chiếc giày về”.
Nhiều ngày trôi qua mà giông bão không nổi lên, thái độ của vợ sếp vẫn bình thản, song một chiếc giày trên bậc cửa cứ nhắc sếp về sự lẻ loi và tội lỗi của một người. Rồi một buổi chiều, sếp lấy hết can đảm, lôi chiếc giày bên phải trong cốp xe ra, đặt ngay ngắn bên chiếc giày chân trái của vợ. Chị đi làm về, đứng sững trước bậc cửa mấy giây rồi chạy vào, ôm ghì lấy chồng mà thì thầm: “Ôi! Chiếc giày chân phải của em!” Sếp cũng thì thầm bên tai vợ: “Anh xin lỗi em – nghìn lần xin lỗi!”
Chn v hoàn ho
Đã đăng vào 16/06/2013 trong chuyên mục Những câu chuyện cảm động về tình vợ chồng
 
Chọn vợ hoàn hảo
Thấy người ta có đôi có cặp mà thèm, bởi tôi đã ngao ngán cái cảnh phòng không bóng chiếc lắm rồi. Phải lấy vợ thôi. Với quyết tâm cao độ, tôi mạnh dạn bước vào trung tâm môi giới hôn nhân.
Người tiếp đón tôi là một cô nhân viên trẻ, xinh tệ. Ân cần nhìn tôi từ đầu đến chân, cô ta bảo:
- Xin mời anh sang phòng bên cạnh. Ở đó có hai cái cửa, anh hãy đọc kỹ tấm biển trên cửa, rồi vào cửa nào mà anh thích.
Tôi bước vào. Đúng là có hai cái cửa thật. Một cửa có tấm biển “Vợ chung sống suốt đời”, tấm biển ở cửa thứ hai “Vợ sẵn sàng ly dị”. Ủa? Chẳng lẽ cưới xong rồi tan đàn sẻ nghé? Tôi chả dại, thế là tôi đẩy cánh cửa thứ nhất để bước vào. Quái! Vào trong đó tôi lại thấy có hai cánh cửa khác nữa. Cánh cửa thứ nhất ghi dòng chữ “Chưa một lần lên xe hoa”; cửa thứ hai ghi “Đã nhiều lần ly dị”. Chỉ có thằng ngốc mới bước vào cánh thứ hai. Đẩy cánh cửa thứ nhất bước vào, tôi lại thấy có hai cánh cửa khác. Cánh cửa thứ nhất ghi “Đẹp như hoa hậu”; cánh cửa thứ hai ghi “Xinh như Thị Nở”. À! Thị Nở chỉ dành cho Chí Phèo. Tôi bèn đẩy cánh cửa thứ nhất bước vào.
Lạy chúa, ở đó lại có hai cánh cửa khác nữa! Cánh cửa thứ nhất ghi “Rất đông anh em”, cánh cửa thứ hai ghi “Chỉ có một mình”. Chẳng ai ngốc đến độ cưới một cô gái mà phải nai lưng ra nuôi cả anh chị em của cô ta? Tôi nghĩ thế, và hùng dũng đẩy cánh cửa thứ hai. Trời đất, vào đó, tôi lại thấy hai cửa nữa. Cánh cửa thứ nhất ghi “Công dung ngôn hạnh tuyệt vời”, cánh cửa thứ hai ghi “Bài bạc số dzách!”. Cũng như mọi người đàn ông thông minh khác, tôi đẩy cánh cửa thứ nhất và bước vào. Hỡi ôi! Lần này cũng có hai cánh cửa nữa. Một cánh cửa thứ nhất ghi “Giàu nứt đố đổ vách”, cánh cửa thứ hai ghi “Nợ như chúa Chổm”.
Trời! Không kiềm được lòng mình, tôi vội lao vào cánh cửa thứ nhất và nghĩ rằng phen này mình đổi đời vì cưới được cô vợ vừa đảm đang “trên cả tuyệt vời” và nhất là vừa giàu sụ. Tôi mở toang cửa ra thì thấy mình đang… ở ngoài phố! Cô nhân viên mà tôi gặp ban đầu lúc vào đây đã cười mỉm chi chào tôi và cúi gập người kính cẩn đưa cho tôi một gói giấy màu hồng, dặn:
- Về nhà anh hãy mở gói này.
Cái gì đây? Tôi hồi hộp quá. Chỉ đi được vài bước, tôi mở luôn. Trong gói có một tấm gương nhỏ và một mảnh giấy có dòng chữ: “Để chọn được người vợ tuyệt vời như thế, xin mời bạn hãy tự soi gương xem mình như thế nào đã! Chúc may mắn!”.
 
 
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét