Slide


Mời Ba về ăn Tết với chúng con
  • kenny

  • kenny

Trang

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

Các Bố già Trung Cao Cấp nằm ở

Tuyền
đèn dầu trước gió cả, có châu lại thì cũng
chả sáng được năm canh...Thác
sang thế giới bên kia con cháu nhang đèn quanh năm
chả lại rực rỡ...

































Con
với chả cháu, một lũ lếu láo thời thổ tả,
chúng kể chiện thế lày:


































BỘ TAM ĐA XE - PHÁO - Mà



































Tôi định viết nốt thiên " bố vợ
đi viện", cơ mà thôi. Bởi nếu hoàn thiện
thì ông lại đâm ra nham nhở. Tôi biên một tý
vĩ thanh của cái gọi là bộ tam đa cùng buồng.
Tôi đặt tên bộ tam đa là Xe - Pháo - Mã.


Trước tiên nói về cụ Xe. Cụ năm
nay ngót bát tuần, đi viện có thâm niên bởi
chứng hen mãn. Trước cụ làm cán bộ ty công
nghiệp Hà nội, hiu sớm lắm nhưng không hiểu sao
lại có cái bảo hiểm Việt Xô. Mà các anh chị
biết, Việt Xô là chỗ cho các bô lão cán bộ
trung - cao cấp. Khác với cái quân y viện 108 bên
cạnh, chuyên trị tướng tá thậm chí cả cao ba
nhá lông bông.


Cụ Xe là người xông buồng đầu
tiên cho cữ hen năm mới. Đầu giường cụ bên
tả là cái bịch truyền nước, bên hĩu là cái
máy xông, dưới gậm là cái ống nhổ hình hài
như quả bí. Ho hen nên cụ gối đầu cao hơn
người thường, kiểu đờ - mi nằm ngồi vô
lối. Cụ ho có giờ. Thường cứ một canh một
chập, kép dài quãng 3 phút và sau đó là với cái
ống nhổ khạc rất đúng quy trình. Rồi cụ vớ
cái phễu của máy xông cắm vào mũi, bật công
tắc chạy ồn ĩ như máy bơm, hơn phút thì dừng.
Rồi nằm thin thít để điều hòa tiếng lọc
xọc lóc cóc của cái phổi hết khấu hao. Nói
chung cụ ngoan, ý thức và chuẩn mực.


Không như cụ Pháo, người nhập
buồng thứ hai. Cụ người Vinh - Nghệ An, độ
hơn thất thập một tí. Tôi không dám hỏi cụ
làm nghề gì bởi cụ chỉ dành thời gian để
rên. Mà cụ rên khéo lắm, cứ gừ gừ như chó
đẻ, chốc chôc lại hộc lên như công nông đầu
ngang lên dốc quên cài số. Cụ mắc chứng teo
phổi, mà để dễ hình dung thì phổi cụ lép
xẹp như cái véc - xi bóng chuyền hết hơi ấy,
đâm ra dù cụ có cố hô hấp thì nó cũng cấm
có động đậy. Hôm cụ nhập trạch có anh con
giai dẫn đi nhưng tối lại bắt tàu về Vinh ngay
vì còn phải đi làm. Cụ đơn côi với cá va-li to
tổ bố dưới gậm giường. Ngoài cái nết hay
rên là xấu còn mọi sự ho hắng giống y cụ Xe.
Nói chung cụ cũng ngoan, ý thức và chuẩn mực.


Còn cụ Mã là người nhập buồng
sau rốt, sau ông già vợ tôi một ngày. Cụ ngót
thất thập, nhà mạn Hà Đông. Tôi có hỏi han
nghề ngỗng nhưng cụ lừ mắt, bảo anh không
đọc nội quy à, chỗ này người ta nghiêm cấm
việc khai thác thông tin để bảo mật trừ gian.
Kể cũng phải, tuyền cán bộ trung - cao cấp vầu
đây mà buôn chuyện như ngoài chợ thì đất
nước này có ngày vỡ nợ. Cụ Mã cũng mắc
chứng hen, nặng ngang ngửa với cụ Xe cơ mà mất
nết lắm. Ngoài việc ho hắng khạc nhổ và rên
thì cụ là chuyên gia lọ mọ. Đêm cũng như ngày,
cấm thấy khi nào cụ ngơi nghỉ, tỷ như vào nhà
vệ sinh són tí, rùi lại mở cửa ra hành lang
vật vờ, rồi vào thở. Thở không được quát
vợ be bác sĩ ầm lên. Bác sĩ người ta đo đạc
thế nào đó bảo lượng oxi vưỡn ngon, còn lâu
mới chết, chỉ việc nằm im và gối cao đầu.
Thế thôi mà cụ chửi, rằng a quân giết người,
sĩ a có mà sĩ điều. Hố hố...


Khổ cho bà vợ có ông chồng hư,
kém ý thức và không chuẩn mực. Ai đời cụ
lại bắt vợ vửa đấm lưng khi lên cơn lại
bắt cả xoa chym. Tôi không hiểm lắm mối quan
hệ biện chứng giữa chym và phổi cơ mà cứ
mỗi đận thế cụ có vẻ khoan khoái ra. Cụ bà
thì hơi ngượng với đồng buồng đồng bệnh và
những người chăm bẵm đi theo nên đã ý tứ
phủ chăn mà vuốt ve nhè nhè. Nhưng trần đời
nhà cụ Mã, là cứ phải tênh hênh ra mới chịu.
Nhẽ chym nó cũng cần phải thoáng để thở như
cái phổi của cụ chăng? Lằng nhằng phết!


So với ba cụ tam đa thì ông già
vợ tôi thuộc diện nhẹ. Chỉ bị viêm phổi
thôi. Và nhờ có hai tháng nồm ẩm nên bệnh mới
phát. Đời ông chửa từng nằm viện nên có hơi
hoảng tý chút, nhất là lại chung buồng với bộ
tam đa kia. Thành ra cũng phải mất 10 ngày mới
xuất chuồng, à quên, xuất viện.


Ở với nhau gần nửa tháng giời
mà chả cụ nào chuyện mới cụ nào. Nhẽ phải,
phàm cái việc ho hắng khạc nhổ đái ỉa cũng
hết ngày. Mấy lại hình như cũng có quy định
về bảo mật cá nhân rồi chuyện chung chuyện
riêng thời phải. Cụ Xe thì ôm cái đài làm
bạn. Cụ Pháo thi thoảng liếc qua mấy tờ báo
cũ. Cụ Mã thời bận hành bác sĩ và vợ. Ông
nhà tôi cũng chịu khó đọc cướp giết hiếp
vào mỗi buổi sáng và tối cũng xỏ kính dán
mắt vầu cái ti vi tí hỉn mang lên tự ở nhà,
muỗi vắt nhiều vô kể. Bè lũ chăm bẵm thì
hết cháo lao phục dịch vỗ ngực đấm lưng thì
cũng tếch cả ra ngoài mà hong khí giời và tránh
những cơn ho như xóc lọ. Nhọ phết!


Ấy thế mà hôm ông bố vợ tôi
về, cả buồng huyên náo hẳn. Bộ tam đa đỡ ho
hắng và đồng loạt ngồi dậy bắt tay và nói
những lời chúc mừng. Con vợ tôi mau mồm thở ra
câu thối hoắc, cái đéo gì mà xin chào và hẹn
gặp lại ấy. Tiên nhân con ngẫn. Tôi mong các
cụ gặp lại nhau ở suối vàng hơn là ở cái
Việt Xô này. Tuyền đèn dầu trước gió cả, có
châu lại thì cũng chả sáng được năm canh. Thác
sang thế giới bên kia con cháu nhang đèn quanh năm
chả lại rực rỡ. Thế không phải là hân hạnh
lắm hay sao?


Tôi chào từng cụ và nói những
lời động viên cho phải phép. Khi cánh cửa kéo
lại thì ôi thôi bộ tam đa đồng loạt ho, có
thể là chúc mừng và cũng có thể là tiễn
biệt. Một cụ như xe tăng tuột xích. Một cụ
như bần nông rít điếu cày. Một cụ lại theo
lối điểm xạ AK tạch tạch đùng.



Riêng tôi ho ra đằng đít. Địt con
mẹ! Và tôi hiểu bộ tam đa còn khướt mới
được về nhà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét