Slide


Mời Ba về ăn Tết với chúng con
  • kenny

  • kenny

Trang

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Cho Đi Là Nhận Lại

Cho Đi Là Nhận Lại Có một cô gái trẻ chuyển nhà mới. Cô phát hiện hàng xóm nhà mình là một phụ nữ nghèo goá chồng, sống với hai đứa con nhỏ. Một ngày nọ, khu phố bị mất điện đột ngột. Cô gái trẻ phải dùng nến để thắp sáng. Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Hoá ra là đứa bé con nhà hàng xóm. Nó hồi hộp hỏi: "Cô ơi cô, nhà cô có nến không ạ?" Cô gái trẻ nghĩ: " Nhà nó nghèo đến mức nến cũng không có mà dùng ư? Cho nhà nó một lần, lần sau lại sang xin nữa cho mà xem!" Thế là cô gái sẵng giọng: "Không có!" Đúng lúc cô định đóng cửa lại, đứa trẻ nhà hàng xóm nghèo mỉm cười nói: "Cháu biết ngay là nhà cô không có mà!" Nói xong, nó chìa ra hai cây nến: "Mẹ cháu với cháu sợ cô chỉ sống có một mình, không có nến nên bảo cháu mang nến sang cho cô dùng tạm." Trong cuộc sống của chúng ta cũng sẽ có những lúc như thế. Dù con người sống trong hoàn cảnh khó khăn hay giàu có, họ đều cần sự an ủi từ ai đó. Đừng ích kỷ, hãy lắng nghe âm thanh cuộc sống. Cuộc sống của ta sẽ không xấu, mà thậm chí nó còn đẹp hơn khi chúng ta cho đi. Bởi... CHO đi chính là NHẬN lại! Tình yêu không có giá Người nông dân nọ có mấy chú chó con cần bán. Ông vẽ một bảng hiệu quảng cáo về chúng và đóng trên cột trụ hàng rào. Khi đang đóng chiếc đinh cuối cùng vào cột trụ, ông cảm thấy bị ai đó kéo nhẹ áo. Nhìn xuống, ông thấy một cậu bé. - “Thưa ông” – cậu bé nói, “cháu muốn mua một chú chó con của ông”. - “Tốt thôi” – người nông dân nói trong khi lau mồ hôi trên cổ. “Những chú chó con này có bố mẹ rất tốt nên giá khá cao đấy”. Cậu bé cúi đầu xuống một lúc rồi thò tay vào sâu trong túi áo rút ra một nắm tiền lẻ đưa cho người nông dân. - “Cháu có ba mươi chín xu. Có đủ để ngắm không?” - “Chắc chắn rồi” – người nông dân trả lời. Và ông huýt sáo. “Lại đây, Dolly!” – ông gọi to. Từ trong căn nhà nhỏ của mình, Dolly ngoe ngoẩy chạy tung tăng xuống dốc, theo sau là ba chú chó nhỏ dễ thương khác. Cậu bé ép mặt vào hàng rào dây xích. Đôi mắt cậu ánh lên đầy vẻ thích thú. Khi những chú chó con xinh xắn đến sát hàng rào, cậu bé chợt nhận ra có gì đó vẫn đang ngoe nguẩy bên trong ngôi nhà của những chú cún. Và chầm chậm, một chú chó nhỏ khác xuất hiện, nó nhỏ hơn nhiều so với những con còn lại. Nó trượt xuống dốc. Rồi với một cách khá lạ lùng, chú chó nhỏ bắt đầu bước đi tập tễnh đến chỗ những chú chó khác. Nó cố gắng để bắt kịp các anh em của mình… - “Cháu muốn con chó này” – cậu bé nói, và chỉ vào con vật còi cọc nhất. Người nông dân quỳ gối xuống cạnh cậu bé và nói: “Con trai, con không muốn chú chó đó. Nó sẽ không bao giờ có thể chạy và chơi đùa với con như những chú chó khác đâu”. Nghe thấy thế, cậu bé lùi ra khỏi bờ rào vài bước. Cậu cúi xuống và bắt đầu kéo một bên ống quần của mình lên. Sau ống quần dần hiện ra một thanh trụ bằng sắt chạy dọc hai bên chân của cậu, gắn chặt với một chiếc giày được thiết kế đặc biệt. Ngước lên nhìn người nông dân, cậu bé nói: “Ông thấy đó thưa ông, cháu cũng không chạy giỏi lắm. Và con chó nhỏ sẽ cần ai đó hiểu được nó”. Người nông dân cúi xuống và bế chú chó nhỏ lên, cẩn thận đưa cho cậu bé. - “Bao nhiêu ạ?” – cậu bé hỏi. - “Không có giá” – người nông dân trả lời. “Không có giá tiền cho tình yêu”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét