CHẾT ĐÓI Ở THIÊN ĐƯỜNG!
Có ai ngờ, năm 2014, vẫn còn người khổ hơn cả chị Dậu trong "Tắt đèn". Vì gia đình chị Dậu chưa ai chết đói.
Bài trên facebook của Lê Quốc Châu.
CHÁU NHUNG CHẾT ĐÓI & CHẾT ĐUỐI
Nhiều lần, em Phạm Thị Nhung nhịn đói đến trường, cộng với bệnh tim bẩm sinh mới đi mổ về, sức khỏe chưa hồi phục nên thường ngất lên ngất xuống.
Sáng nay, em không ăn gì cả đến lớp, gần trưa em đói quá xin cô giáo một hộp sữa uống. Uống xong, cô giáo sợ Nhung về dọc đường bị ngất xỉu nên đã điện cho chị Nguyễn Thị Loan, hàng xóm, nhờ nói bố mẹ đến trường chở Nhung về ( bố mẹ không có điện thoại).
Anh Phạm Văn Vân, chị Lê Thị Quý ( xóm 6, Đức Bồng, Vũ Quang, Hà Tĩnh) có 4 người con, nhà rất nghèo, mới được chính quyền hỗ trợ 1 căn nhà thuộc chương trình xóa nhà tranh tre tạm bợ. Cả hai bố mẹ đều mù chữ.
Bà Trần Thị Sâm cùng xóm cho biết, con chết mà trong nhà không có đồng tiền mô, hàng xóm về lấy gạo nấu cơm cúng cháu( điều này Dân Áo Tơi, thầy Hồ Văn Việt và anh Nguyễn Quốc Nhật-Phó Bí thư đoàn xã Đức Bồng chứng kiến tận mắt). Em Nhung chết đói trước khi chết trôi, chết mà không có bộ đồ mặc, xóm mua cho cái áo. Một bà hàng xóm cho quả trứng về đặt bàn thờ cho cháu.
Chị Lê Thị Thanh chia sẻ với Dân Áo Tơi, nhiều lần cháu gần chết đói trên trường. Cháu Nhung không có xe đạp, có ai mới cho chiếc xe, cháu khoe cháu đi xe đạp được rồi, chị mừng, ai ngờ sáng nay cháu chết đuối cùng chiếc xe. Khi đưa cháu về trong nhà không có cái chi trơn, đọi dĩa không có, lấy dĩa ra đựng đồ thắp hương cho cháu cũng không có, trong nương vườn không có cây chi bán nỗi chục bạc.
Khi Dân Áo Tơi đến, đứa em thứ 4 cũng đang đói lã, một chị hàng xóm cho cháu ăn thạch dừa mà cháu nuốt ừng ực. Khi đưa quan tài em Nhung đi rồi, thau hương để ở giữa nhà vì không có bàn để thờ. Không ngờ, Dân Áo Tơi ngày nay còn khổ đến thế.
Chia sẻ nỗi đau cùng gia đình, trao tiền hỗ trợ mai táng, ở lại đưa tiễn cháu 1 đoạn, Dân Áo Tơi ra về, thầy giáo đi cùng Dân Áo Tơi nói: " Năm 1945 có chị Dậu, bây dừ có gia đình này". Dân Áo Tơi thấy xót xa, nghẹn ngào, nước mắt ứa ra như chính người thân mình vừa trải qua nỗi đau này vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét