Slide


Mời Ba về ăn Tết với chúng con
  • kenny

  • kenny

Trang

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Những vết đinh

Chào các anh chị,
Đúng là nếu biết kiềm chế và thấu hiểu cốt lõi vấn đề thì sẽ ít bị rơi vào trầm cảm bực bội .Tôi xin kể câu chuyện sau có thể chúng ta đã gặp rồi .
''Có 2 Sinh viên đều nằm thẳng cẳng,úp sách lên mặt,ngáy khò.khò,khò...Nhìn bề ngoài người trần mắt thịt rất khó thấy được sự khác biệt .Tuy nhiên,Thầy giáo chủ nhiệm lại biết một Con Quan,một con Dân??hãy nghe Thầy lý giải!!!Thằng này đúng là cổ cày,vai bừa,chưa sờ đến sách đã Ngủ...? Thằng kia đúng là con nhà tông,chẳng giống lông cũng giống cánh,Ngủ... cũng không rời sách".Truyện  Lý bần,lý phú.lý nhà quan.

Dân giã cũng có câu:
Lỗ mũi nặng....
Chồng yêu ,chồng bảo lông hồng trời cho
Đêm nằm thì ngáy o...o...
Chồng yêu,chồng bảo ngáy cho vui nhà.
Đi chợ thì hay ăn quà
Chồng yêu,chồng bảo về nhà đỡ...tốn cơm??

Nếu chúng ta biết Caring n sharing ,everything become too simple?
Nice n fantastic WK to all
----------------------------
Chào anh chị
Xin gửi các anh chị câu chuyện này, khi nóng giận là khi mình ít có sự tỉnh táo. Vì vậy mỗi khi gặp chuyện gì đó khiến mình nóng giận, anh chị hãy bình tĩnh và suy nghĩ mọi góc độ của vấn đề cho thấu đáo nhé.
Chúc các anh chị cuối tuần vui vẻ hạnh phúc!

Câu chuyện tuần 21 – Những vết đinh

Một cậu bé nọ có tính rất xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm, cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh rồi nói với cậu: “Mỗi khi con nổi nóng với ai đó thì hãy chạy ra sau nhà và đóng một cái đinh lên chiếc hàng rào gỗ”.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng tất cả 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần, cậu bé đã tập kiềm chế dần cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình dễ hơn là phải đi đóng một cây đinh lên hàng rào.
Đến một ngày, cậu bé đã không nổi giận một lần nào trong suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha và ông bảo: “Tốt lắm, bây giờ nếu sau mỗi ngày mà con không hề giận với ai dù chỉ một lần, con hãy nhổ cây đinh ra khỏi hàng rào”.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé đã vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng đã không còn một cây đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu liền đến bên hàng rào. Ở đó, ông nhỏ nhẹ nói với cậu:
“Con đã làm rất tốt, nhưng con hãy nhìn những lỗ đinh còn để lại trên hàng rào. Hàng rào đã không giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói ấy cũng giống như những lỗ đinh này, chúng để lại những vết thương khó lành trong lòng người khác. Cho dù sau đó con có nói lời xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn lại mãi. Con hãy luôn nhớ: vết thương tinh thần còn đau đớn hơn cả những vết thương thể xác. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con mọi chuyện. Họ nghe con than thở khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở trái tim mình ra cho con. Hãy nhớ lấy lời cha…”
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét