Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014
Nghệ thuật Quảng Cáo là đây!
Rượu ngàn ngày
Vương Thời Tuấn
Ngày xưa có một người hay uống rượu tên là Huyền Thạch. Anh ta tự cho mình là người uống giỏi nhất, thường không coi ai ra gì. Một hôm có việc phải ra ngoài, khi đi qua quán rượu Tuy Sơn, anh ta bỗng nổi cơn thèm rượu liền đi thẳng vào quầy. Người chủ quán đang bận tiếp khách trông thấy anh ta vào vội vẫy tay chào. Huyền Thạch với vẻ mặt hết sức hợm hĩnh vỗ vỗ vào bụng mình tỏ ý là người sành uống yêu cầu nhà chủ cho thứ rượu hảo hạng. Ông chủ quán quay sang bảo tiểu nhị lấy ngay cho khách loại rượu tốt nhất của quán mình, gọi là “Thiên nhật tửu”, tức rượu ngàn ngày.
Khi tiểu nhị mang rượu ra, ông chủ chưa kịp rót rượu mời thì Huyền Thạch đã bị mùi thơm nức của rượu làm cho thèm nhỏ rãi và giật ngay lấy bầu rượu ngửa cổ nốc ừng ực cho đến giọt cuối cùng và ngắc ngư bước thấp bước cao lên đường.
Trên đường đi anh ta như người đang cưỡi mây đạp gió, về đến nhà là nằm vật xuống giường ngáy khò khò và ngủ li bì như một cái xác chết, người nồng nặc mùi rượu. Cũng như nhiều lần trước đây mọi người bỏ mặc bao giờ tỉnh rượu anh ta sẽ tự thức dậy.
Thế nhưng lần này không như các lần trước, Huyền Thạch ngủ liền một mạch đến mấy ngày mà không hề tỉnh lại. Người nhà hoảng hốt mời thầy thuốc đến xem bệnh, nhưng thầy thuốc cũng đành bó tay. Tiếp theo mấy ngày nữa, anh ta vẫn không tỉnh lại, người nhà cho rằng anh ta đã tận số, đành gạt nước mắt đi mua về một cỗ quan tài, khâm liệm và đưa vào núi mai táng.
Thời gian thấm thoắt đã ngàn ngày. Hôm đó ông chủ quán kiểm kê số rượu tồn kho, đột nhiên nhớ lại trước đây một ngàn ngày có một ông khách đến đây mua một bình rượu “Thiên nhật tửu”. Ông vội vàng hỏi tiểu nhị có hướng dẫn cho ông khách phải uống loại rượu đó một cách từ từ không ? Tiểu nhị đứng ngớ người hồi lâu và trả lời là quên dặn khách điều đó. Ông chủ quán cảm thấy việc này nhất định đã gây rắc rối. Ông ta nghĩ nếu như Huyền Thạch đã uống say thì đến ngày hôm nay cũng vừa tỉnh lại. Thế rồi ông cùng tiểu nhị đi tìm nơi ở của Huyền Thạch.
Trên đường đi, ông hỏi thăm một người trong xóm, người này tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên trả lời: Huyền Thạch ư ? Huyền Thạch đã chết cách đây ba năm rồi!
Chết rồi ư? chủ quán hết sức kinh ngạc, đứng lặng hơn ba phút sau mới ngẩng đầu lên chụp lấy cánh tay người kia và nói – Mau mau dẫn tôi tới mộ Huyền Thạch.
Người nọ bị ông chủ quán làm cho cuống cuồng chẳng biết đầu đuôi ra làm sao, vội vàng cho gọi người nhà Huyền Thạch đến. Chủ quán không giải thích vì sao, một mực đòi ông ta dẫn ngay đến mộ chôn Huyền Thạch.
Đến nơi, chủ quán liền dùng xẻng đào bới ngôi mộ, mọi người xung quanh không ai ngăn cản được, chẳng mấy chốc chiếc quan tài đã lộ ra. Chủ quán nài nỉ mấy chàng trai khoẻ mạnh đứng quanh đấy hãy giúp ông ta xuống huyệt nâng chiếc quan tài lên. Thế nhưng các chàng trai đều sợ hãi đứng nép vào nhau. Chủ quán không còn cách nào khác đành tự mình nhảy xuống huyệt dùng xẻng cậy nắp quan tài. Mọi người đứng trên huyệt trố mắt nhìn ông chủ quán và cho rằng ông ta đã phát điên, không ai dám ngăn cản. Trong chốc lát nắp quan tài đã bật ra, mùi rượu bốc lên thơm lừng và mọi người nhìn thấy Huyền Thạch nằm thẳng đờ trong quan tài. Một vài người bạo gan tiến lại gần để nhìn, đột nhiên phát hiện mí mắt của Huyền Thạch như đang động
đậy và bụng anh ta thì đang phồng lên. Mọi người hết sức kinh ngạc. Đúng vào lúc đó đôi mắt nhắm nghiền của Huyền Thạch bỗng mở trừng trừng và lập tức nhổm người từ trong quan tài đứng thẳng dậy, mồm anh ta lẩm bẩm “Rượu ngon! Rượu ngon tuyệt!” Mọi người đứng chung quanh sợ xanh mắt và chạy tán loạn, chỉ còn một mình ông chủ quán cười tít mắt đứng đối diện với anh ta như đang đón chào anh từ cõi chết trở về.
Số người sợ hãi bỏ chạy do hít phải mùi rượu về đến nhà cũng đều say tất, các chàng trai đều “chết” say ba tháng liền.
--
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét