Slide


Mời Ba về ăn Tết với chúng con
  • kenny

  • kenny

Trang

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013




 
TUỔI VÀO THU
alt
Thơ Marcelle Paponneau
Chiêu Uyên chuyn ng
 
 alt

Tôi cứ nghĩ tuổi già đầy nỗi sợ,
Sợ mùa sang, sợ năm tháng qua mau,
Sợ gió mưa, sợ tâm hồn băng hoại,
Sợ tóc phai màu, sợ cả nếp nhăn.
 
Nhưng nhận ra tuổi già không giới hạn,
Không muộn phiền còn đem lại nguồn vui.
Tôi chậm bước trên đoạn đường còn lại,
Hưởng ngày vui ngắn ngủi chẳng còn bao.
 
Tôi vẫn tưởng tuổi già trời ảm đạm,
Xuân thiếu hoa và vắng cả tiếng cười,
Hoa không nở và cây không nẩy lộc,
Sách không lời cầm bút chẳng ra thơ!
 
Chợt nhận ra tuổi già lòng lắng lại,
Sống hôm nay chẳng nghĩ đến ngày mai.
Thôi không đếm tuổi đời thêm chồng chất,
Mặc ngày qua, cầm bút họa thành thơ.
 
Tôi cứ ngỡ tuổi già hồn băng giá,
Quên đắm mình ngắm vũ trụ đầy sao,
Tim chai đá chẳng dấy lên ngọn lửa,
Cả bầu trời u tối phủ đời tôi!
 
Bỗng nhìn thấy những đóa hồng đẹp nhất,
Nở vào thu bằng đôi mắt reo vui,
Hít thật sâu ôi mùi hương tỏa nhẹ,
Ướp cho đầy hương vị Tuổi Vào Thu.
 
CHIÊU UYÊN ( Chuyễn Ngữ)

 
"JE CROYAIS QUE VIEILLIR..." 
(Marcelle Paponneau)
 
Je croyais que vieillir me rendait bien mausade,
Craignant chaque saison, les anneés, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l'esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
 
Et puis je m'apercois* que vieillir n'a pas d'age,
Qu' il ne faut point gémir, au contraire chanter.
Et même, à petits pas, les jours on l'avantage
D'être beaux et trop courts quant il sont limités.
 
Je croyais que vieillir c'estait le ciel tous gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les abres rabougrir,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
 
Et puis je m'apercois que vieilir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les anneés de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.
 
Je croyais que le vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus comptempler les étoiles
Que mon coeur endurci n'aurait plus cette flamme,
Qui transforme ma vie lorsque le ciel se voile.
 
Et puis je m'apercois que les plus belles roses
Fleurissent à l'automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j'ose
Garder pour embaumer l'automne de ma vie.

 MARCELLE PAPONNEAU

* vì máy tính không có font tiếng Pháp nên không gõ được dấu đuôi của chữ c trong chữ "apercois"
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét