Nhưng đôi khi đường đời không đầy hoa như thế, lối cũ nhạt nhòa, người xưa phai dấu, chỉ còn lại con đường thênh thang lá úa.


Và lá ngày càng úa màu thời gian


Lớp lớp chất chồng lên nhau như kỷ niệm


Chỉ một dòng chảy nhỏ nhưng đã chia chúng ta về hai phía bờ chẳng thuộc về nhau, đường em đi khói sương mờ trong nắng nhạt.


Tình mình giờ như cây trơ trụi giữa mùa đông


Chiếc ghế xưa, chỉ có lá vàng ve vuốt


Bao nhiêu năm rồi hờ hững hỡi Tình nhân?


Có thể nào chăng, đường tình rêu phong thế?


Anh đi về phía ai, hoang phế tâm hồn?


Về phía ai để chiều vàng u uẩn?


Em như thân cây, cổ thụ miệt mài


Mặc lá sắc rụng rơi miền quên lãng


Em vươn những cánh tay gầy guộc


Quờ quạng hư vô,


Kiếm tìm vô vọng nhưng chẳng thể mang anh quay về


Bên kia đời, con suối vẫn xanh trong


Mặt hồ yêu phía anh phẳng lặng


Hay úa màu như đáy tim em?


Dẫu đông, hoa lòng cố nở


Nghe bình yên vọng từ phía chân mây


Tuyết trắng có chồn vùi niềm thương nhớ?


Có mang em về phía hoang tàn?


Hay đứng cô đơn trong hoài niệm?


Giữa hồn vẫn nở sắc yêu thương?


Vẫn bừng lên âm thầm xuân muộn?


Em không muốn con đường mình đi mịt mù như thế.


Hoang lạnh lắm anh ơi, chờ em theo với!


Một chút nắng thôi, hãy rọi phía em chờ


Lại dắt tay nhau dưới trời thu rợp bóng


Đường thênh thang những giấc mơ vàng


Ta lại ước đường tình không gợn khúc


Đến mùa vàng những lá mong manh


Sau cơn mưa trời quang mây tạnh


Đưa nhau về chốn hẹn hò xưa


Mình cùng xây ngôi nhà mộng ước


Ngắm trẻ thơ nghịch giữa đồng chiều


Hỡi ôi, em tự buộc mình vào vòng lẩn quẩn


Vách ngăn không phá được bao giờ


Anh đã đi trên con đườngng xa hút


Cây đời trơ nhánh mỏng manh


Tình yêu chết giữa hoàng hôn lộng lẫy


Cứ ngỡ rằng ảo ảnh còn nguyên


Cần rột rữa sạch boong ký ức


Để còn thức dậy mỗi bình minh


Dẫu rằng em phải đi tiếp một mình


Vẫn ấm áp như hoàng hôn trên quê em muôn thuở


(Ghi chú được viết theo tâm trạng khi xem xong bộ ảnh)



--


Le Tan Huynh
__