Slide


Mời Ba về ăn Tết với chúng con
  • kenny

  • kenny

Trang

Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

Nghe Nhạc sỹ Trần Hoàn kể chuyện

Hôm nay Ngày 1-4-2015. Ngày Ba tôi đã đi xa chúng tôi tròn 48 năm, tức là 18.230 ngày. Hơn 18 nghìn ngày đã qua tôi chắc chắn rằng không một ngày nào tôi không nghĩ về Ba, nói chuyện và tâm sự với Ba.
Từ khi có được quyển sách viết về Ba do trường Đại Học Y biên soạn “ Đặng Văn Ngữ - Một Trí Tuệ Việt Nam”, tôi luôn giữ nó bên mình và ôm nó trên ngực mỗi khi nhớ Ba.
Trong quyển sách này có một bài của Nhạc sỹ Trần Hoàn, tôi đã đọc đi đọc lại nhiều lần bài này bởi vì ông đã kể về những này cuối cùng của Ba ở chiến trường Thừa Thiên – Huế. Ông đã ghi lại nhiều hình ảnh của Ba tôi trên đường ra mặt trận. Những hình ảnh trèo đèo lội suối rất vất vả mà thân quen của người chiến sỹ đi B.

Hôm nay nhân ngày giỗ của Ba tôi, tôi xin được đăng lên bài này để được chi sẻ cùng các bạn.

Nhớ anh Đặng Văn Ngữ

Nhạc sỹ Trần Hoàn
Tôi gặp anh Ngữ lần đầu vào năm 1949, tại một cuộc hội nghị về Văn hóa ở Liên khu IV. Tham dự Hội nghị có 3 thành phần : Các nhà Khoa học kỹ thuật, các nhà giáo và giới văn nghệ sỹ. Hồi đó tôi mới 21 tuổi, là ủy viên Ban chấp hành trẻ nhất của Chi hội văn nghệ Liên khu IV (cũ). Trước đó tên tuổi của anh Ngữ đã được biết đến như một trí thức yêu nước tiêu biểu, vừa từ Nhật Bản trở về, mang theo một dự án sáng tạo độc đáo. Bào chế thuốc kháng sinh Penicilin ngay trong nước để cung cấp cho nhu cầu của Kháng chiến. Dáng người thanh mảnh, giọng nói đặc Huế. Thái độ đối xử lịch thiệp, cởi mở, khiêm tốn và chân thành. Anh đã có sức hấp dẫn ngay từ phút đầu gặp gỡ,nhất là với lớp người trẻ chúng tôi. Sau đó, bẵng đi một thời gian dài tôi không có dịp được gặp lại anh. Tôi ra hoạt động ở Liên khu Ba rồi ra khu tả ngạn sông Hồng. Còn anh ra Việt Bắc để mở phòng Bào chế Penicilin và giảng dậy tại Trường Đại Học Y Khoa kháng chiến tại Chiêm Hóa cùng các Giáo sư Hồ Đắc Di, Tôn Thất Tùng. Hòa bình lập lại, tôi được tin anh về tiếp quản Trường Đại học Y khoa Hà Nội, làm chủ nhiệm Bộ môn Ký sinh trùng, nơi anh đã từng làm việc trước khi đi du học tại Nhật Bản, đồng thời là Viện trưởng Viện Sốt rét, Ký sinh trùng và Côn trùng đầu tiên của Việt Nam. Còn tôi về tiếp quản Hải Phòng, rồi làm Giám đóc Sở Văn hóa ở đó nên cũng không có dịp nào được gặp anh.
Mãi đến đầu năm 1967, cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc đã giúp tôi có cơ hội được gặp lại anh, được sống gần anh một thời gian. Đó là vào những ngày khi cả tôi và anh cùng chuẩn bị thể lực và hành trang để lên đường vào Nam. Chúng tôi đều cùng vào chiến trường Trị Thên – Huế, mảnh đất quê hương của cả hai chúng tôi’
Vậy là, sau 18 năm tôi mới được gặp lại anh và cuộc gặp gỡ lần này đã gắn chặt mãi trong tôi tình cảm sâu đậm với anh. Những ngày chuẩn bị đi B, chúng tôi sinh hoạt trong cùng một tổ. Mọi việc như học tập Nghị quyết về miền Nam, tập gùi gạo leo dốc, tập bắn súng, tập chạy, lăn lê bò toài ..v..những công việc chuẩn bị của người lính đi B, chúng tôi sát cánh bên nhau. Tất cả mọi người đều biết anh Ngữ là một trí thức có uy tín, Viện trưởng Viện Sốt rét Ký sinh trùng và Con trùng, đã từng chỉ đạo phòng chống có kết quả căn bệnh này ở miền Bắc, tình nguyện vào Nam để nghiên cứu Vaccin chống sốt rét cho bộ đội đi B dạo ấy. Ai ai cũng chăm lo cho anh, thường xuyên hỏi ý kiến anh. Ngược lại, biết tôi là Giam đốc Sở Văn hóa, có kinh nghiệm về công tác Tuyên huấn lại tháo vác nên anh cũng thường trao đổi với tôi để làm công tác tư tướng cho đoàn.
Đường hành quân vào Khu ủy Trị Thiên- Huế tưởng gần mà hóa xa. Tôi còn nhớ ngày xuất quân đúng dịp Tết, nhân ngừng chiến mấy ngày. Đoàn chúng tôi lên 4 chiếc xe Commanca. Đi thẳng đến trạm Ho ( Quảng Bình) Rồi từ đó bước đường của người chiến sỹ, gùi gạo, cõng ba lo hăm hở đi vào chiến trường. Những ngày tạm biệt miền Bác vào Nam sao mà lưu luyến!.  Cả đoàn của Viện Sốt rét Ký sinh trùng và Côn trùng gồm 12 người do Bác sỹ Nguyễn Tiến Bửu làm Trưởng đoàn và chúng tôi thay phiên nhau chia gánh đỡ chiếc ba lo khá nặng của anh Ngữ.
Anh tự nguyện đi B như bất cứ người chiến sỹ nào với một hành trang không dưới 30kg, đi bộ, leo dốc hàng tháng trời qua nhiều vùng nguy hiểm dưới bom đạn của kẻ thù. Tôi không thể kể hết những vất vả gian nan mà chúng tôi đã chia sẻ với anh. Những lúc nấu cơm sống, những lúc dừng chân dưới mưa tầm tã, do không mắc võng đúng quy định nên đến khuya nước ngập cả võng, phải thức dậy ngồi trọn đêm chờ sáng. Những lúc leo dốc tưởng đứt ruột gan, những lúc đói chia nhau từng miếng lương khô, và nhớ hơn cả là những câu chuyện tâm tình mà chúng tôi đã kể cho nhau nghe trong những đêm mắc võng giữa rừng.
Khi sắp vượt qua đường 9, xẩy ra một sự cố bất thường làm đoàn chúng tôi phải dừng lại gần một tuần. Lính Mỹ mở trận càn quét Đường 9. Tại trạm giao liên, gạo dự trữ cạn dần, chúng tôi phải ăn rất dè sẻn quỹ gạo, muối gùi theo mình. Cả đoàn phải chia nhau đi chặt “Đoắc” trong rừng rồi đem về nấu với ít bột ngọt làm bữa ăn chính. Anh Ngữ cùng chúng tôi vui vẻ ngồi ăn xì xụp bên nhau như trong một gia đình. Trong đoàn của Viện Sốt rét Ký sinh trùng và Côn trùng có nhiều Y sỹ, y tá có khả năng văn nghệ, anh Ngữ gợi ý tôi nên tập cho anh chị em hát để làm “ Dân vận “ mỗi khi tới trạm giao liên.. Tôi hưởng ứng ngay, sáng tác tức thời một bài hát lấy tên “ Thương yêu nhất, đường ra mặt trận”, vừa đi tôi vừa tập cho anh chị em trong đoàn hát. Thế là nhóm văn nghệ hành quân ra đời theo sáng kiến của anh Ngữ mà tôi là chủ trò..
Đã 30 năm rồi tôi vẫn còn nhớ lời bài hát Đường ra mặt trận phản ảnh tâm trạng của chúng tôi ngày đó :
Đường yêu nhất, đừơng ra mặt trận
Có gì vui bằng lúc hành quân
Nằm dốc núi nghe rừng xào xạc
Chuyện tâm tình, đợi tiếng hát Châu Loan
Chị em ơi trên đường về quê hương,
Đi vơi nhau cho có chị có anh
Dẫu gian nan, đói no cùng chia sẻ
Đừng ngại gió to, vững lái ta chèo
Đường yêu nhất đường ra mặt tận
Đường dạy căm thù, đường dạy ta biết thương...
Trận càn của Mỹ đã chấm dứt. Chúng tôi vượt qua đường 9 để đặt chân vào chiến khu Quảng Trị rồi sau đó không bao lâu chúng tôi đến trạm giao liên đặc biệt của Khu ủy Trị Thiên – Huế. Đoàn của anh Ngữ được đón tiếp trước rồi được đưa vào hậu cứ. Riêng tôi vì đồng chí Lê Chưởng, phó bí thư Khu ủy, người đã trực tiếp xin tôi vào chiến trường đi vắng nên tôi phải nằm lại chờ ở trạm giao liên, nửa tháng sau mới bắt đầu nhận nhiệm vụ.
Hôm tôi vào nhận công tác ở Khu ủy, đã thấy anh Ngữ ở đó. Lúc bấy giờ anh là khách đặc biệt của Khu ủy. Sau khi làm việc với anh Trần Văn Quang, Bí thư Khu ủy Trị Thiên – Huế, anh Ngữ gặp tôi hỏi :
-      Mình nghe nói mấy hôm nữa có một lớp tập huấn cho cán bộ dưới đồng bằng lên, Hoàn có dự không ?
-      - Có! Tôi trả lời- Tôi được anh anh Quang và anh Lê Chưởng phân công theo dõi lớp học để về làm công tác tuyên truyền của Khu.
-      Anh Ngữ khẩn khoản nói với tôi :
-      - Hoàn làm sao nói hộ cho mình được dự với, mình thèm lắm, nhất là có anh em ở Huế lên, mình muốn hỏi thăm tình hình quê nhà ở An Cựu, lâu lắm mình không được tin tức gì của những người thân.
-      Tôi hỏi lại anh :
-      Thế anh đã trình bầy việc này với các anh ở Khu ủy chưa?
-      Mình không tiện nói, vì các anh đã chỉ thị cho đoàn mình qua bên Bộ Tư lệnh Quân khu để dựa vào đó xây dựng cơ sở nghiên cứu vaccin chống sốt rét.
-      Tôi biết Trung Ương Đảng có điện vào chỉ thị cho Khu ủy phải hết sức lo chu đáo cho anh Ngữ. Tôi đành trả lời anh:
-      Kể cũng khó đấy anh Ngữ ạ, nhưng tôi sẽ cố gắng trình bầy với các anh trong Khu ủy.
-      Sau đó, tôi gặp anh Trần Văn Quang, anh Quang giải thích cho tôi như sau :
-      - Hoàn vào đây công tác lâu dài, còn anh Ngữ chỉ ở lại một thời gian để nghiên cứu vaccin chống sốt rét. Công việc rất cấp bách. Khu vực này không yên, đêm ngày B52, B57 ném bom thường xuyên. Chỗ chúng ta đứng đây không xa giáp ranh là mấy, pháo địch từ Tử Hạ có thể bắn bất cứ lúc nào. Phải bố trí đoàn của anh Ngữ đến chỗ an toàn hơn và bảo đảm hậu cần tốt hơn. Địa điểm mở lớp chỉnh huấn cũng chưa thật an toàn đâu. Thôi, Hoàn gặp anh Ngữ nói lại với anh như thế.
-      Tôi gặp lại anh Ngữ truyền đạt ý kiến của anh Quang. Hai anh em đành tạm biệt, mà lòng không khỏi bùi ngùi. Dẫu sao chúng tôi cũng đã cùng nhau “ đầu gối tay ấp”, “ chia ngọt sẻ bùi” hơn một tháng trên đường hành quân.
-      Chia tay với anh Ngữ xong, tôi đến ở tạm tại hầm của anh Thuyên, Phân xã trưởng của Thông tẫn xã và anh Đặng Đình Loan ( sau này là tác giả Đường thời đại) để chuẩn bị dự lớp tập huấn. Tối hôm ấy một đợt pháo bầy của địch từ dưới xuôi bắn lên trúng vào địa điểm của chúng tôi. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là pháo bầy. Đó là một trận mưa pháo cấp tập, bất ngờ, chụp xuống đầu không còn cho ai kịp làm gì được nữa. Cây cối xung quanh đổ rạp như một trận động đất. Tôi cùng Thuyên và Loan cố lao xuống hầm. Khi tiếng pháo đã im chúng tôi mới biết Thuyên bị thương, một mảnh đạn găm vào chân. Tôi và Loan vội băng vết thương cầm máu cho Thuyên, chuẩn bị để ngày hôm sau cáng Thuyên sang bệnh xá của Quân khu. Mờ sáng hôm sau tôi đã nghe tiếng bì bõm ở ngoài suối và một giọng Huế ấm áp cất lên:
-      - Trần Hoàn có đây không?
-      - Có, ai đấy?- Tôi trả lời
-      Ngữ đây mà. Nghe nói pháo bắn lên. Có việc gì không?
-      Không việc gì anh ạ, nhưng anh Thuyên bị thương.
-      Bị thế nào ?
-      Nói xong, anh Ngữ vào hầm với bộ đồ nghề tói thiểu mà cậu cần vụ lúc nào cũng xách theo. Anh tháo băng xem xét vết thương của Thuyên rồi tháo tiếp garô , lắc đầu nhìn tôi:
-      Đúng là dân văn nghệ, chẳng biết gì về Y tế. Chỉ nên Garô một thời gian thôi, rồi tháo ra khi máu đã cầm. Nếu để lâu khéo phải cưa chân mất.
-      Lần đó tôi được anh dậy cho một bài học về nghề y.
-      Chúng tôi uống hết một ấm trà của đồng bằng gửi lên do Loan pha vội. Rồi chia tay với tôi anh nói :
-      Thôi mình cùng anh em trong đoàn hành quân sang Quân khu đây. Không dự được lớp tập huấn với Hoàn tiếc quá, nếu có tin tức gì về Huế, Hoàn báo cho mình biết với nhé. Có dịp mình sẽ tạt ra gặp anh em cho đỡ nhớ.
-      Chúng tôi ôm nhau, có ngờ đâu đó là lần chia tay cuối cùng.
-      Hai ngày sau, tôi bước vào lớp tập huấn. Phụ trách lớp có anh Hoàng Ngọc Quang ( nay là Thiếu tướng) và anh Lê Tư Sơn ( sau này là phó chủ tịch Tỉnh Bình Trị Thiên ) cả hai đều là cán bộ tuyên huấn của Trị Thiên- Huế. Còn tôi là lính mới bổ xung. Buổi khai mạc lớp học, đồng chí Trần văn Quang, Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Khu ủy nói chuyện về tình hình nhiệm vụ mới. Gần 40 anh chị em cán bộ cơ sở từ đồng bằng Quảng Trị, Thừa Thiên Huế lên háo hức nghe phổ biến chủ trương về cuộc tấn công nổi dậy của nhân dân ta trong năm 1967. Phổ biến xong đến trưa anh Quang về lại căn cứ. Đường đi bộ từ lớp học về đó khoản 2 tiếng đồng hồ. Nhưng chừng một tiếng sau thì bom B52 bỗng nhiên chụp xuống khu vực chúng tôi đang tập huấn kéo dài đến ba đợt. Cả khu rừng chao đảo. Chúng tôi lo lắng không biết anh Quang có bị dính bom không?. Sau giây phút bàng hoàng, lớp học lại chấn chỉnh đội hình và tiếp tục làm việc. Đến tối tôi điện thoại về văn phòng khu ủy hỏi tin tức, được biết anh Quang đã về tới hậu cứ anh toàn. Tôi thở phào, nhưng đầu dây nói bên kia anh Nguyễn Đức Hân, cán bộ văn phòng Khu ủy báo cho tôi biết một cái tin rụng rời:
-      Anh Ngữ đã hy sinh rồi !
-      Sao? – Tôi không tin vào tai mình nữa – Tôi mới gặp anh đây cơ mà !
-      Anh Ngữ vừa hy sinh trong trận bom trưa nay !
-      Tôi buông điện thoại xuống, nước mắt tràn ra. Thế là tất cả dự định của anh đều dang dở. Đoàn chống sốt rét thân thiết như ruột thịt đối với tôi từ nay mất người  thầy, người cha. Thế là sự mong chờ của biết bao chiến sỹ đang sốt rét vật vã đã bị hẫng hụt. Còn đối với tôi đó là một mất mát không gì bù đắp được. Tôi đã mất đi một người bạn lớn, một người anh tài năng, đức độ, trung thực, chân thành và hết sức vị tha !.
-      Bây giờ ngồi nhớ lại những phút cuối cùng của anh sao mà đau xót quá! Hôm ấy đã có thông báo của trên sắp đến giờ B52 hoạt động. Người chiến sỹ liên lạc kịp xuỗng chỗ anh Ngữ để thông báo tin trên, mời anh xuống hầm. Ở chiến trường ngày ấy, chúng tôi thường xuyên được Trung ương thông báo trước những giờ B52 có thể ném bom để kịp thời trú ẩn. Nhưng nhiều khi B52 lại ném bom ở nơi khác, vì chỉ có thể biết giờ hoạt động của chúng chứ không thể biết trước được địa điểm hoạt động của chúng. Bởi vậy nhiều người có ý nghĩ không nên bị động với B52, việc mình cứ làm nếu không thì không làm gì được cả vì B52 hầu như hoạt động suốt ngày. Không biết anh Ngữ có nghĩ như thế không. Nhưng sự thật là anh không xuống hầm kịp. Đó là vào lúc 14 giờ ngày 1-4-1967. Một bộ phận lớn anh chị em trong đoàn hôm đó xuống khu vực  giáp ranh để lấy gạo từ đồng bằng lên, còn lại ở căn cứ một bộ phận nhỏ tiếp tục hoàn chỉnh nơi làm việc như đào hầm , làm láng trại, lợp mái lá, vót mây. Cùng ở lại với anh Ngữ có cô Tuyên người Hung Yên, hát rất hay, cô Thành người Phú Thọ và cô Oanh cũng người Hưng Yên. Các cô đang vót mây chờ khi đoàn về tiếp tục làm hầm. Hầm tuy được đào xong nhưng còn lộ thiên. Anh Ngữ đang ngồi làm việc bên kính hiển vi thì đồng chí liên lạc đến báo. Anh Ngữ vừa làm việc vừa đáp lại :
-      - Thôi, giờ báo động cũng đã đến rồi, mà bọn mình cũng đang ngồi dưới hầm đó thôi. Dễ gì mà nó ném trúng!
-      Người chiến sỹ liên lạc đã không đủ kiên quyết cần thiết để đưa giáo sư về căn hầm an toàn hơn. Và thế là cái gì phải đến đã đến : Một trong hai quả bom lạc mà ở nơi tập huấn tôi nghe tiếng nổ rất rõ đã rơi trúng vào nơi anh Ngữ cùng hai cô y tá Tuyên và Thành đang ngồi. Cô Oanh ngồi cách đó bị bắn ra xa nhưng thoát được.
-      Tôi thương anh Ngữ, thương cả đoàn chống sốt rét bơ vơ như đàn con mất cha,thương các cô Tuyên, cô Thành tuổi mới 18, 20 ngày nào trên  đường hành quân tôi còn dậy hát, ngâm thơ, lại ngẫm mình biết có qua khỏi những chuyện bất ngờ rủi ro như vậy không. Ngày chia tay với đoàn chống sốt rét trở về Bắc, chúng tôi chỉ biết ôm nhau mà khóc. Từ đó đến nay đã tròn 30 năm trôi qua tuổi đời tôi gần 70 mà tôi không bao giờ quên giọng nói dịu dàng, nụ cười chân thật, phong cách sống dản dị gần gũi, suy nghĩ lớn mà thiết thực, ý chí đanh thép và tình cảm tràn đầy của anh Ngữ, người đồng chí, đông hương, người trí thức đúng với nghĩa đích thực của nó, đã hiến dâng tất cả cho sự nghiệp của Tổ quốc và Nhân dân.

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

Người con gái "lập dị" của cựu thủ tướng Lý Quang Diệu trải lòng về cha mẹ 16:32:09 24/03/2015

Người con gái "lập dị" của cựu thủ tướng Lý Quang Diệu trải lòng về cha mẹ

16:32:09 24/03/2015
Chia sẻ facebook

Tiến sĩ Lý Vỹ Linh (sinh năm 1955), là con thứ 2 của cựu thủ tướng Lý Quang Diệu, đã không kết hôn và sống bên bố mẹ đến những giờ phút cuối cùng.


Một trong những tấm ảnh rõ ràng hiếm hoi của tiến sĩ Vỹ Linh .

Tiến sĩ Vỹ Linh hiện là giám đốc viện khoa học thần kinh quốc gia Singapore. Suốt nhiều chục năm qua, bà không hề được nhắc đến nhiều như 2 người con trai của cựu thủ tướng Lý Quang Diệu là thủ tướng Lý Hiển Long hay giám đốc Singtel Lý Hiển Dương. Thậm chí, người phụ nữ này còn không mấy khi xuất hiện trong những tấm ảnh gia đình Thủ tướng.

Là một người phụ nữ cô độc suốt cuộc đời, bà Vỹ Linh sống và phụng dưỡng cha mẹ đến giây phút cuối cùng. Sau khi cha mất, bà đã gửi tạp chí Straitstimes những bức thư bà từng viết từ năm 2011 đến nay, bao gồm toàn những gạch đầu dòng ngắn gọn, nói về cha mẹ và cuộc đời mình.


Tiến sĩ Lý Vỹ Linh và ông Lý Quang Diệu.

Bố tôi là một người nghiện công việc

- Cả gia đình tôi ở trong bệnh viện khi bố phải đặt stent động mạch vành, không ai nói với ai lời nào, không phải vì căng thẳng đâu, đơn giản vì chúng tôi rất bận.

- Bố tôi ngồi trên giường bệnh, ông vẫn lúi húi bên chiếc laptop, mẹ tôi kiểm tra giấy tờ, còn tôi cũng ngồi giải quyết những công việc tại viện.

- Nếu ai đi qua nhìn thấy 3 người chúng tôi như vậy, chẳng ai nghĩ rằng bố tôi sắp phải phẫu thuật tim. Năm ấy, ông 73 tuổi, ca phẫu thuật là lý do không đủ lớn để ông ngừng làm việc.

- Tôi chưa từng thấy ông thể hiện cảm xúc, ông luôn nhẫn nhịn để đối đầu với thử thách.

- Ông chưa từng hoảng sợ, bố tôi nghĩ hoảng sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến tư duy.

-  Để chèo lái một đất nước, sự đanh thép là cực kỳ cần thiết, và ông đã làm điều đó 31 năm.

- Trong gia đình, tôi và cha tôi đều có tính khí rất mạnh, thế nên không phải lúc nào quan hệ của bố con tôi cũng tốt đẹp.


Một tấm ảnh hiếm về 2 cha con thủ tướng.

- Thật ra, mỗi khi chúng tôi cãi vã, trận chiến đó sẽ kéo dài đến lúc người kia chịu thua thì thôi.

- Năm 2002, tôi đã bỏ nhà đi sau một trận cãi lộn với bố.

- Bố luôn muốn tôi ngừng tập tạ, có lẽ vì ông thấy tôi bị gãy xương quá nhiều lần.

- Có lần bố gọi tôi vào phòng làm việc, ông bảo tôi sẽ bị liệt nếu còn tập luyện nặng, nếu tôi còn sống cùng ông thì phải dừng ngay việc đó lại.

- Thế nên tôi bỏ nhà đi luôn, thật ra là tôi đến nhà anh Long (thủ tướng Lý Hiển Long) ở.

- Năm ấy tôi 47 tuổi.

-  Thế mà 1 năm sau, tôi nói với bố là sắp đến Hawaii để thám hiểm núi lửa, ông chỉ nói đúng 1 câu "Cẩn thận đấy".


Tiến sĩ Vỹ Linh cùng cháu gái.

Gia đình tôi thích sống kiểu thanh đạm

- Mặc dù gia đình khá giả, nhưng bố mẹ dạy dỗ 3 anh em tôi phải thật tiết kiệm.

- Nếu 1 trong 3 đứa mà để vòi nước vẫn nhỏ giọt hoặc điện vẫn sáng khi ra khỏi phòng thì sẽ bị phạt rất nặng.

- Khi đi công tác nước ngoài, bố tôi toàn tự giặt quần áo, ông bảo chi phí giặt đồ khách sạn tốn kém quá, tiền công để giặt một cái áo đắt đúng bằng mua một cái mới.

- Mẹ tôi rất giỏi việc thay chun quần áo, vì bố tôi chỉ thay chun thôi chứ không mua đồ mới.

- Căn nhà gia đình tôi ở xây dựng từ 100 năm trước.


Bà Lý Vỹ Linh (trái) trong một giải đấu karate quốc gia năm 1979.

-  Tôi có 3 cái đồng hồ Casio, 1 cái Seiko bố cho từ 40 năm trước, 2 cái Tag Heuer cực đắt tiền của anh Long và Dương tặng. 

- Nhưng tôi chỉ đeo đúng 1 cái casio, tôi không bao giờ tháo nó ra, có đêm tôi làm rơi nó ở đâu đó quanh nhà, thế là tôi phải lấy cái khác ra đeo thì mới ngủ được.

- Tôi có một bọc váy mua từ 20 năm trước, nhưng chỉ mặc 3 trong số đó, không có gì hợp với tôi hơn áo phông và quần ngố.


Bà Vỹ Linh phát biểu tại đám tang mẹ.

Sống một cuộc sống không hối tiếc

- Bố tôi có một cuộc sống trọn vẹn, phong phú và đầy ý nghĩa.

- Khoảng 20 năm trước, bố mẹ tôi có nói với tôi về chuyện lập gia đình, ông bảo mặc dù có con gái sống cùng cũng vui, nhưng khi bố mẹ mất thì tôi sẽ cô độc lắm.

- Tôi trả lời "Thà như thế còn hơn mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân vô vị".

- Tôi chưa bao giờ hối tiếc về quyết định của mình.

- Trước đây bố mẹ tôi hay đi công tác hoặc du lịch cùng nhau.

- Sức khỏe bố tôi xuống dốc từ ngày mẹ qua đời, trước đây ông ấy khỏe lắm.


Thủ tướng và 3 con trong đám tang bà Kha Ngọc Chi năm 2011.

- Từ ngày mẹ mất, tôi hay đưa bố đi công tác nước ngoài cùng mình, ông có vẻ cũng thích thế lắm.

- Bố tôi rất thích đi du lịch, ông cho rằng đi du lịch sẽ học được điều mới đem về cho Singapore.

- Năm 2011, sau khi mẹ mất không lâu, ông cùng tôi đi công tác vòng quanh thế giới trong 16 ngày.

- Tôi biết bố rất buồn vì mẹ qua đời, nhưng ông không bao giờ thể hiện điều đó. Năm ngoái, ông có nói với tôi là "đối tác làm ăn" lâu dài và uy tín nhất của ông chính là mẹ.

- Sau tang lễ của mẹ, ông tập luyện thể thao điên cuồng, tôi đã phải ngăn cản vì sợ ông bị kiệt sức.

- Vị thế đã thay đổi, hồi xưa ông cấm tôi tập thể thao, giờ đến lượt tôi cấm ông, nhưng tôi thấy buồn vì điều đó.

- Khi đối mặt với bệnh tật, tinh thần và suy nghĩ của bố tôi rất hợp với bài thơ của Robert Frost:

"Rừng tối đen và sâu thẳm

Nhưng tôi còn một lời hứa

Và còn hàng dặm dài phải đi trước khi ngủ

Và còn hàng dặm dài phải đi trước khi ngủ"

(Nguồn: Straitstimes)
 
Theo
 Hoàng Ân / Trí Thức Trẻ

Chính quyền HN: Từ không cần dân tới phạm tội có tổ chức

10486202_1557822364489962_3436505233645534764_n
Chính quyền HN: Từ không cần dân tới phạm tội có tổ chức

Cái “tít” chúng tôi dùng làm đầu bài viết này không do mình nghĩ ra, mà là ý của hai người cộng sản đương chức. Người cộng sản chân chính thứ nhất là ông Phan Đăng Long – phó ban tuyên giáo thành ủy Hà Nội ( do ông Hồ Duy Lợi, hay Quang Lợi gì đó làm trưởng ban), từng có nhiều danh ngôn trứ danh được lưu vào sử đảng. Khi nhà báo hỏi ông Long tuyên giáo rằng sao không hỏi ý kiến nhân dân đã rồi mới ra tay triệt hạ 6700 cây cổ thụ. Ông Long liền phán : chặt chưa đầy bảy nghìn cây cổ thụ, việc gì phải hỏi dân!
Vả, cây cối, đất đai, sông ngòi, biển trời này của đảng, đâu phải của dân mà hỏi ông Long nhỉ! Vì nguyên tắc của chế độ ta “ Đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ” mà ông Long! Ví dụ như ta đang có một cái máy bay đậu ngoài sân bay do đảng lái ( lãnh đạo), nhà nước quản lý thì xin hỏi ông Long nhân dân còn có chỗ nào trong cái máy bay kia mà làm chủ, thưa ông?
Từ chuyện cái máy bay ví dụ này, ta cũng có thể nói về đất nước, còn chỗ nào cho nhân dân làm chủ nước nhà khi đảng đã lãnh đạo và chính quyền đã quản lý, ví như chuyện nhân dân đâu có quyền làm chủ 30.000 cây xanh Hà Nội chẳng hạn!
Trong hàng vạn ông bà làm cán bộ tuyên giáo, bói không ra một người dám nói huỵch tuẹt ( nói thật) như ông Phan Đăng Long. Đúng quá, trong chế độ ưu việt nhất thế giới, tự do gấp triệu lần bọn tư bản giãy chết của các ông, nhân dân có là cái cóc khô gì mà phải hỏi ý kiến ! Nhân dân với các ông chỉ là một khái niệm, không hề là thực thể, thưa ông ! Ví như tờ báo “ Nhân Dân” của các ông in ra không hề bày bán ở các sạp báo, vì bán dân không mua, chỉ để phát không cho hàng vạn chi bộ, hàng vạn cơ quan!
Qua lời ông Phó ban tuyên giáo thành ủy Hà Nội, chính quyền Hà Nội không cần dân, không có dân ! Vậy mà lâu nay tôi vẫn ngây thơ tin lời Cụ Hồ : “ Cán bộ là đầy tớ của nhân dân”!
Vế thứ hai của “tít” đầu bài trên: “ Chính quyền Hà Nội phạm luật có tổ chức” là câu nói như đinh đóng cột của ông đại tá công an, nhà văn Nguyễn Như Phong, tổng biên tập báo điện tử Petrotimes nói về chiến dịch triệt hạ 6700 cây xanh trong thành phố Hà Nội. Có thể nói, ông Nguyễn Như Phong sẽ là người cuối cùng bảo vệ đảng, một người cộng sản trung kiên chuyên đánh bọn “ diễn biến hòa bình”, người mà chính ra cần phải đưa vào trung ương phụ trách thông tin báo chí.
Chính ông Nguyễn Như Phong đã bóc mẽ hai ông vua nói dối là chủ tịch UBND thành phố Hà Nội Nguyễn Thế Thảo và phó chủ tịch UBND thành phố Hà Nội Nguyễn Quốc Hùng, khi hai ông cuội này tuyến bố là chúng tôi mới lỡ chặt 500 cây cổ thụ Hà Nội mà thôi ! Ông Nguyễn Như Phong bèn dõng dạc viết trên tờ báo của mình : các ông nói láo, các ông đã chặt phăng 2000 cây cổ thụ không hề sâu mọt gì ! Bộ máy tuyên truyền dối trá của chính quyền Hà Nội bèn “hên như cấm” ( câm như hến)!
Khi cho một lực lượng ăn cướp khổng lồ cưa có hai ngày hai đêm cả hai nghìn cây gỗ tốt, gỗ quý như gỗ lim, gỗ sưa, ông chủ tịch Nguyễn Thế Thảo bèn xoen xoét : tất cả người dân Hà Nội đã hân hoan đồng ý cho chúng tôi chặt 6700 cây cổ thụ ! Ngay tức thì, ông phó ban tuyên giáo thành ủy Hà Nội bèn vả vào mặt ông Nguyễn Thế Thảo mà rằng: chặt cây thì có cần gì phải hỏi ý kiến dân ! Nghĩa là ông Nguyễn Thế Thảo bịa chuyện, ông chẳng hề hỏi ý kiến dân bao giờ!
Đến hôm ông phó chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Quốc Hùng họp báo tuyên bố ngừng chặt cây vì sức ép công luận, còn nói láo là mới chặt 500 cây thôi, ăn thua gì, đã tát vào mặt ông chủ tịch THẾ THẢO ( thay cây) mà rằng : chúng tôi sẽ xin ý kiến chờ nhân dân đồng thuận ! Thế mà, cách đây mấy ngày, ông chủ tịch, ông phó chủ tịch, ông giám đốc sở xây dựng Hà Nội đều nói láo trên các phương tiện truyền thông : toàn dân Hà Nội đã đồng ý cho chúng tôi chặt ngót 7000 nghìn cây gỗ quý đem bán…
Qua đây, chúng ta thấy bộ mặt chính quyền Hà Nội thật là nhem nhuốc. Nếu các ông to nhất của đảng cầm quyền là Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Sinh Hùng không họp nhau để cách chức chức ông bí thư thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị, ông chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Thế Thảo thì nhân dân VN và cộng đồng quốc tế sẽ thấy chính hình ảnh chế độ qua vụ tàn phá môi trường xanh Hà Nội này vậy!
Trong FB, nhà thơ Vương Trọng có kể chuyện Cụ Hồ rất căm ghét ai chặt cây, dù chỉ chặt một cây nhỏ. Nếu ông cụ còn sống, thì giờ này án tử hình do cụ ban đã trúng đầu hai ông đứng đầu Hà Nội; như cụ từng ra lệnh tử hình cục trưởng cục quân trang Trần Dụ Châu tham ô tiền quân trang bộ đội để làm đám cưới trong kháng chiến chống Pháp ( nên nhớ số tiền Trần Dụ Châu tham ô so với số tiền khổng lồ triệt hạ 6700 cây lấy gỗ bán của chính quyền Hà Nội như hạt cát ví với sa mạc Xahara)
Nghe nói ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã giới thiệu ông bí thư Hà Nội Phạm Quang Nghị làm ứng cử viên sáng giá nhất cho chức tổng bí thư đảng CSVN trong đại hội đảng khóa tới đầu năm 2016? Nếu ý định của ngài tổng Trọng thành công, thì Trần Mạnh Hảo tôi xin cúi đầu thắp hương trước cho hàng triệu cây cổ thụ trong cả nước, rằng ta xin chào my hỡi các cây xanh Việt Nam, vì mi sẽ không còn cơ hội sống sót khi ông Phạm Quang Nghị cầm quyền .,.
Sài Gòn 22-3-2015
T.M.H. (Facebook

Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

Kính gửi Liên Hiệp Quốc


Kính gửi Liên Hiệp Quốc
Kính gửi Liên minh nghị viện thế giới IPU.
Đồng kính gửi các ông Trương Tấn Sang, Obama,
Ban Ki Moon, Putin, Tập Cận Bình
và nguyên thủ các quốc gia khác trực tiếp liên quan.

        Thế giới ngày càng loạn lạc, rối bời, khiến những ai giầu lòng nhân ái không khỏi lo lắng. Tôi xin trình bầy một bản tổng hợp rất ngắn những suy nghĩ chung của cộng đồng toàn cầu, mà tôi cảm nhận được về chủ đề này để trao đổi với các ông và những người đứng đầu các nước liên quan, mong được cùng chia sẻ.

1.     Đặt vấn đề:
Hiện nay toàn thế giới đang gặp một số vấn nạn lớn cần hợp lực giải quyết là các hiện tượng khủng bố tràn lan và chủ nghĩa bành trướng bá quyền đại bá.
1.1-         Về “Nhà nước tự xưng IS” và tất cả những hiện tượng, xu hướng khủng bố hiện đang diễn ra trên thế giới. Theo tôi, “Hội nghị quốc tế bàn về phong trào cực đoan” đã bước đầu làm rõ nguyên nhân (xem ghi chú 1). Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Có thể trình bầy vấn nạn này như sau: Trong thế giới tự do bình đẳng cạnh tranh sinh tồn trên quan điểm cổ điển thắng - thua, thì khủng bố là biểu hiện đỉnh cao của mâu thuẫn giữa hai loại người, một bên là biểu hiện bước đường cùng của những người thua cuộc, đã bừng tỉnh được một phần (trước câu hỏi tại sao) và mới giác ngộ được nửa vời (là làm thế nào). . ., bên còn lại là sự quá chủ quan, u mê, mờ mắt trong thành công và sự giầu có sang trọng của mình, thậm chí còn tỏ ra vô nhân đạo. . . của phần khá lớn những người thắng cuộc trên thế giới. Nói khác đi: Đây là hậu quả tích tụ lâu dài các kiểu của tệ nạn ức hiếp bất công trên mức chịu đựng được của những người bị thua thiệt. Bởi cả hai phía đều không hiểu thực sự hoặc không thực hiện được đủ mức lời phán truyền của Đức Phật Thích ca: “Kẻ thù lớn nhất của mỗi đời người là chính mình”, và “Hãy tinh tấn để tự giải thoát khỏi khổ đau”. Platon, nhà hiền triết lớn phương Tây, cũng đã từng nói: “Điều cao cả nhất của cuộc sống là học làm Người”, và “Học để biết cái điều mà Con Người phải tìm đến”. Nói khác đi, ngoài luật pháp, trí tuệ, tài năng, sức sáng tạo và lòng dũng cảm, con người còn cần có lòng nhân đạo (từ bi, bác ái, bao dung, che chở) và các mối quan hệ hài hòa, cân đối giữa con người với nhau và với môi trường đủ mức độ thông minh cần thiết để có được một cuộc sống hòa bình hạnh phúc thực sự và đảm bảo an toàn tự nhiên vững bền. Còn bên thua cuộc, do trí tuệ hạn hẹp, đã không hiểu nổi tại sao, và không biết lấy lại danh dự và quyền lợi của mình bằng cách chính nghĩa nào hiệu quả hơn, nên đành chỉ dùng những hành động cực đoan, loạn trí, điên khùng, còn vô nhân đạo hơn, bởi họ chẳng làm được gì hơn với “kẻ thù” thật sự của họ, nên chỉ biết phá phách, thậm chí tự sát và giết oan lung tung dân lành vô tội.
1.2-         Vấn nạn thứ hai mà thế giới đang đối mặt, đó là chủ nghĩa thực dân, đế quốc và bành trướng bá quyền hiện đại. Chủ nghĩa thực dân, đế quốc và bành trướng bá quyền cổ điển trên thế giới sinh ra và tồn tại từ nhiều nguyên nhân khác nhau. Nhưng kết cục các hành động xâm lược, bành trướng bá quyền từ thế kỷ XX trở về trước (điển hình là tập đoàn phát xít Đức Ý Nhật 1945) đều đã bị thế giới hợp lực lại loại bỏ. Sang thế kỷ XXI, thế giới ngày càng văn minh hơn, nhưng rất tiếc, chủ nghĩa bành trướng bá quyền không những không bị biến mất, trái lại, lại được phục hồi, trộn lẫn với và lợi dụng nền văn minh hiện đại, khoa học kỹ thuật tiên tiến, và dường như được “tôi luyện” bởi những mưu lược, những ảo thuật ngày càng nham hiểm độc ác, làm cho dân chúng và lãnh đạo nhiều nước rất bất ngờ, lo lắng, thậm chí cả những tổ chức nghiên cứu chiến lược phát triển có tên tuổi của nhiều nước văn minh tiên tiến cũng bị nhầm lẫn! (Xin xem ghi chú 1 và 2).Có lẽ cũng không nên quá ngạc nhiên, bởi hiếm có quốc gia dân tộc nào trên đường phát triển mà không qua những chặng đường mò mẫm, dích dắc, tồi tệ, rồi thất bại, và từng bước tỉnh ngộ để trở nên văn minh hơn. Như đã nêu ở phần trên, dường như chẳng có người bình thường nào có thể thực sự hiểu ngay được những lời phán truyền đầy mẫn tuệ của Đức Phật và của Platon, chừng nào họ chưa tự mình trực tiếp trải nghiệm qua tổn thất cực kỳ to lớn và/ hoặc đã thất bại hoàn toàn (như Châu Âu, Nga, Mỹ và Nhật trong thế chiến II).

2. Suy nghĩ khái quát về giải pháp.
2.1- Về chủ nghĩa khủng bố: Một mặt, cùng với những biện pháp mà các nước đang thực hiện, như rà soát lại toàn bộ danh sách và lai lịch mọi công dân có nghi vấn; kiểm tra kiểm soát thật kỹ mọi hành động và tổ chức có biểu hiện đáng ngờ liên quan khủng bố; hiệp lực lại để đánh chặn và tiêu diệt các phiến quân IS đang hoành hành ở nhiều nơi, v .v . . thì cần tìm nhanh và áp dụng sớm trên toàn cầu những chính sách và biện pháp thích hợp để kiểm soát được mọi hình thức hội nhập quốc tế nhằm đảm bảo an toàn (không chỉ về người, mọi quan hệ, mà còn cả mọi thứ hàng hóa trao đổi). Mặt khác, trên tinh thần không thể giải quyết chủ nghĩa khủng bố quốc tế đơn thuần bằng vũ lực, bom đạn, vì vậy, Liên hiệp quốc nên sớm tổ chức những cuộc gặp gỡ với đại diện những đầu mối các tổ chức khủng bố để làm rõ nguyên nhân, mục đích và nguyện vọng chính đáng của các tổ chức khủng bố hiện nay. Nêu rõ chủ trương của cộng đồng quốc tế là nhắm giải quyết mọi mâu thuẫn và những sự thua thiệt, oan ức, bất công còn tồn tại trên thế giới bằng con đường hòa bình, nhân đạo và các bên cùng thắng lợi. Sức mạnh và sự giầu có của cộng đồng quốc tế văn minh hiện nay hoàn toàn có thể chủ động san sẻ khỏa lấp những bất công do phát triển cạnh tranh tự nhiên (tự do, dân chủ, bình đẳng chưa có quản lý điều tiết hợp lý) tồn tại từ thủa khởi đầu chưa văn minh của nhân loại. Nếu không đạt được như vậy, đương nhiên bên nào ngoan cố chống lại hòa bình chính nghĩa tất sẽ không tránh khỏi thất bại trước sức mạnh vũ lực của cộng đồng toàn cầu. Coi đây không chỉ là lời kêu gọi nhân đạo, mà còn là một kiểu “tối hậu thư” cho không chỉ đối với phiến quân, mà còn để cảnh báo cho tất cả mọi công dân, mọi biểu hiện phiến diện, u mê, thiếu minh triết gây chiến phá hoại hòa bình an ninh trên phạm vi toàn cầu.
2.2- Về đối sách với chủ nghĩa bành trướng bá quyền hiện đại:
Một mặt, cộng đồng thế giới cần tìm mọi cách làm rõ và khẳng định rằng, nếu nước mới phát triển nào vẫn muốn lặp lại chủ nghĩa thực dân, đế quốc, bành trướng bá quyền và gây chiến như thủa xưa với cộng đồng thế giới hiện nay . . . thì chủ nghĩa bành trướng bá quyền hiện đại ấy đương nhiên, tất yếu cũng sẽ thất bại. Những lời dậy đã đề cập của tiền nhân (nói ở phần trên) càng rất đúng khi vận dụng ráo riết cho trường hợp thứ hai này. Mặt khác, cộng đồng thế giới, chủ trì là Liên hiệp quốc,cần cộng tác sát sao, nhiệt thành giúp đỡ đúng cách các nước phát triển muộn hơn, chủ yếu và rõ nhất là Trung Quốc . . . để giải quyết dứt điểm những nguyên nhân (thế mạnh riêng) mà chủ nghĩa bành trướng bá quyền ngộ nhận rằng, có thể khai thác triệt để, nhanh chóng những cái thế mạnh riêng ấy nhằm đạt mục đích bành trướng bá quyền của mình. Đối với tập đoàn phát xít Đức Ý Nhật trước đây, thế mạnh riêng đó là sự hùng mạnh về phát triển vượt trội trong kinh tế - xã hội, trong đó chủ yếu là nền công nghiệp hiện đại bậc nhất ở tầm toàn cầu, còn thời nay, với chủ nghĩa bành trướng bá quyền Trung Quốc, thế mạnh đó chủ yếu là dân số siêu lớn gần 1,4 tỷ người (trong khi Nga, Mỹ, Nhật . . . chỉ có hai ba trăm triệu), làm cho họ tưởng rằng có thể vận dụng chiến lược “lấy thịt đè người”, hay vận dụng “luật rừng” để đạt được mục tiêu. Đương nhiên thế giới cũng hiểu rằng, quốc gia cực kỳ đông dân như vậy cũng tạo ra những khó khăn rất lớn về nhiều mặt, với một nền tảng xã hội vừa thoát khỏi chế độ phong kiến lạc hậu, sẽ rất khó thống nhất và nâng cao ngay trình độ văn hóa xã hội, nên buộc phải áp dụng chế độ độc quyền toàn trị, áp đặt lãnh đạo cực đoan, tưởng rằng có thể dùng bạo lực, mưu mẹo đi tắt để vượt qua các khó khăn, nhưng chính vì thế lại tạo ra đại khó khăn trong mục tiêu tiến bộ tự do dân chủ nhân quyền bình đẳng giữa mọi sắc tộc khác nhau của một đất nước với 1,4 tỷ dân này, và tạo ra đối đầu với thế giới. Chính để trừ khử được cái nguyên nhân gây ảo tưởng bá chủ được thế giới mà Mao Trạch Đông đã đề xướng, và giúp giải quyết tận gốc những khó khăn thực sự đang diễn ra trong nội bộ nước Trung Hoa rộng lớn vừa điểm qua ở trên, toàn thế giới nên tận tình khuyên nhủ, hỗ trợ, giúp đỡ, thậm chí gây áp lực các kiểu . . .để khuyến dụ Trung Quốc có thể chủ động từng bước vững chắc tự giải thể một cách hòa bình trong danh dự (rút kinh nghiệm Gorbachop nước Nga trước đây), trở về trạng thái lịch sử đã từng tồn tại (như lãnh đạo TQ thường rất coi trọng những yếu tố lịch sử), đặng lập nên một “Cộng đồng các quốc gia độc lập, tự chủ, văn minh” như kiểu Cộng đồng EU, ASEAN, SNG, Trung Mỹ,Nam Mỹ , . .
. .Trích tư liệu “China History Forum” :
Lạc Việt, mà hiện nay gọi là Việt Nam, cần bôi một mầu riêng hẳn ra, để tỏ rõ rằng, Việt Nam đã đang nằm trong Cộng đồng ĐNÁ rồi.
(xin xem ghi chú 2).
Qua việc giải quyết có trí tuệ và nhân đạo với phương châm “các bên đều thắng” đối với nạn khủng bố quốc tế và chủ nghĩa bành trướng bá quyền hiện đại (lấy hòa bình, hạnh phúc thật sự và an toàn lâu dài của mọi người dân trên hành tinh, dù họ giầu hay nghèo, dù là nước lớn hay bé, làm mục đích cuối cùng, chứ không nhằm tranh dành danh tiếng siêu cường, đại tỷ phú, hay đại bá vì quyền lợi ích kỷ hay danh tiếng chỉ của một nhóm nhỏ người), người ta cũng có thể rút ra những bài học rất tốt khi giải quyết những trường hợp rắc rối khác trên phạm vi toàn cầu.     
Nói cách khác: Nếu các nước phát triển sau muốn vượt phương Tây hiện nay, thì không thể lặp lại con đường của phương Tây đã trải qua (như TQ của Mao Trạch Đông và Tập Cận Bình đang làm, dù có thay đổi về hình thức bề ngoài). Còn nếu phương Tây muốn giữ vững ngọn cờ dẫn đầu thế giới văn minh của mình, thì không thể vẫn làm như kiểu cũ, như đã làm từ hôm nay trở về trước, mà cần thông minh, sáng tạo chuyển thật mạnh, thật dũng cảm, thật bản chất, như là/ và có thể theo kịp – tương ứng với - những thứ tuyệt diệu mà họ đã sáng tạo ra trong công nghệ thông tin và các kỹ thuật cao cấp khác cho họ, và vô tình đã giúp cho phần thế giới còn lạc hậu lâu nay đang vận dụng cho mục tiêu còn rất lạc hậu, thậm chí rất dã man của thế giới còn lạc hậu này.
          Đất nước Việt Nam mầy ngàn năm vừa qua đã từng trải mọi cảnh đau thương điêu tàn tang tóc gây ra bởi hầu hết các thể loại xâm lược bành chướng bá quyền đã từng xuất hiện trên thế giới; đã trải qua đại chiến thế giới thứ II với hậu quả hơn 2 triệu người dân Việt Nam bị chết đói, tiếp ngay sau đó VN chỉ vì đấu tranh giành độc lập dân tộc mà lại trở thành nạn nhân của cuộc tranh chấp quy mô lớn tàn khốc kéo dài hơn 20 năm giữa phe XHCN và phe TBCN, ngày nay lại đang là nạn nhân trực tiếp của cuộc đụng độ gay gắt giữa Chủ nghĩa bành chướng bá quyền hiện đại Trung Hoa với “Phần còn lại của Thế giới” . . . . Vậy mà bản thân Việt Nam đã bỏ qua được mọi hận thù, đã bắt tay thân thiện hữu nghị, xử lý khá nhân văn với không chỉ những nước nhỏ bé láng giềng, mà còn bỏ qua những thù hằn để đời với mọi kẻ thù truyền kiếp và hiện đại, vượt lên mọi khác biệt, hội nhập hữu nghị với tất cả cộng đồng toàn cầu và nay đang cố gắng phát triển như mọi người đã thấy. VN cũng đang rất quyết tâm vượt qua mọi bảo thủ trì trệ suy thoái độc tài và lạc hậu (nên lưu ý không nên lẫn lộn bao gồm vào đây cả những biện pháp tự bảo vệ thông thường như bất kỳ quốc gia văn minh nào), cùng mọi loại trở ngại khác để thực sự xứng đáng danh hiệu một đất nước anh hùng mà nhân dân rất nhiều nước đã ban tặng.
Những suy nghĩ của tôi, một người Việt Nam đã sống sót sau nạn đói 1945 do  phát xít Nhật gây ra trong thế chiến II, đã chết hụt vài lần dưới bom đạn của đế quốc xâm lược Pháp -  Mỹ, đã thừa nhận rằng Chủ nghĩa tư bản ngày nay đã văn minh hiện đại, dẫn đầu là Hoa Kỳ, đất nước tuy vẫn còn nhiều khuyết tật lớn và những sơ xuất tai hại có thể chỉ ra được, nhưng tin rằng họ xứng đáng là ngọn cờ tiên phong hỗ trợ Liên hiệp quốc, phối hợp với sự đóng góp hữu hiệu không thể thiếu của các cường quốc khác và của cả cộng đồng có trí tuệ thế giới, biết vượt lên những tham muốn tầm thường của những con người và những sắc tộc kém minh triết, không câu nệ mọi khác biệt, dũng cảm đứng lên giải quyết các vấn nạn toàn cầu, cơ bản chỉ để nhắm mục tiêu là hòa bình văn minh chung “các bên cùng thắng” cho tất cả mọi dân tộc, do đó không nên coi những đề xuất trên đây là những ý tứ viển vông, ảo tưởng hay mơ mộng siêu hình. Rất mong toàn thế giới lưu tâm đến ý kiến tư vấn của một công dân VN nói trên.
          Hà Nội, ngày 25 tháng 2, 2015
          Người Hà Nội

Ai có thời gian có thể đọc thêm:
Ghi chú 1:

Trích báo chí Mỹ:

“Lo lắng và sợ hãi

Tổng thống Obama cũng vừa chấp bút một bài bình luận đăng trên tờ Los Angeles Times.
Trong bài báo, ông nói các nhóm như al-Qaeda và IS "khai thác sự giận dữ của người dân, khi người ta cho rằng cuộc sống của họ không thể khá lên vì bất̉ công và tham nhũng".
"Thế giới cần đưa ra những đề nghị hấp dẫn hơn với giới trẻ. Các chính phủ không tôn trọng nhân quyền chính là đang tiếp tay cho khủng bố."
Trong cả bài phát biểu và bài viết của mình, ông Obama đều nhắc tới vụ sát hại ba sinh viên Hồi giáo ở Bắc Carolina.
"Chúng ta hiện còn chưa rõ tại sao ba thanh niên Mỹ theo Hồi giáo này lại bị giết hại dã man ở Chapel Hill, NC." (Phải chăng có bàn tay phá hoại nước Mỹ, phá hoại hòa bình, của những nước đối địch ? NHN)
"Nhưng chúng ta biết rằng nhiều người Mỹ theo đạo Hồi trong nước chúng ta đang lo lắng và sợ hãi." (Phải chăng, từ đó thấy rằng, kẻ địch của hòa bình đã bước đầu thành công ? Nếu các nước văn minh tiên tiến phương Tây còn “lơ mơ”, chỉ tập trung giải quyến những sung đột nhỏ nhặt, tầm cỡ khu vực, ắt sẽ chuốc lấy tai họa ngày một lớn hơn. NHN)”
Trong bài viết của NHN đã đề cập một cách tổng quát: Vấn đề là cần tạo ra một sự đối xử hợp lý, nhân đạo, tức là sự sáng suốt hài hòa của những người thắng cuộc trong tự do bình đẳng cạnh tranh sinh tồn theo pháp luật đối với những người thua cuộc, với cái nhìn xa hơn rằng, thắng thua vẫn có thể đổi chỗ cho nhau, cái đích cuối cùng là hòa bình, hạnh phúc.

Trích báo chí Anh:
Trung Quốc tàn phá thế giới theo cách của mình
Theo đài báo Anh quốc, TQ đã dùng tiền để mua chuộc quan chức quốc hội nước Anh và chính trị gia nước này vì mục đích của mình (chắc chắn đây là thực thi mưu mẹo Tôn tử nổi tiếng của họ).
“Trong bối cảnh Trung Quốc luôn sẵn sàng dùng tiền để mua quan hệ và đổ tiền vào cả những chương trình chính thức như Viện Khổng Tử lẫn những món quà ngoại giao và mối quan hệ cá nhân, thì phóng sự này chỉ ra một nguy cơ rất lớn cho các nước nhỏ đang có tranh chấp hoặc nguy cơ đối đầu với Trung Quốc, vì sẽ yếu thế trong ngoại giao, khi Trung Quốc có được những mối quan hệ trực tiếp vào các cấp cao nhất trong chính trường Anh, Mỹ và các cường quốc, cả trong đảng cầm quyền lẫn bên phía đối lập”.
          Không chỉ là nguy hiểm cho các nước nhỏ, mà cho cả các nước lớn, tức là cho tương lai Hòa bình, Hữu nghị và Văn minh của thế giới.
XY


Ghi chú 2:

1.     Bối cảnh thế giới hiện nay:
1.3-            Sự tiến hóa tới văn minh là tất yếu, nhưng không đồng đều: Trong khi một bộ phận rất lớn trên thế giới đã phải trả những cái giá cực kỳ to lớn và đau đớn để giác ngộ như hiện nay bằng cách vượt qua được các chặng đường từ lạc hậu, u mê, rồi tiến lên dần dần, như từ nô lệ, phong kiến, thực dân, đế quốc, phát xít, đại chiến . . . để tới một xã hội tự do dân chủ tư sản văn minh như chúng ta đang chứng kiến, thì vẫn còn một số bộ phận Loài người phát triển chậm trễ phía sau, đặc biệt là về trình độ văn minh của xã hội (cái thứ cần nhiều thời gian, hay phải nhập cảng dần dần), chứ không thể phát triển nhẩy cóc được như trong kinh tế, hay như trang bị phương tiện chiến tranh). Cũng phải kể đến những hiện tượng năng động tiến hóa, thậm chí muốn bứt phá, đột biến, nhưng theo những con đường nhầm lẫn, không phù hợp quy luật tự nhiên, nên đã thất bại, phải “đổi mới” hay “làm lại”, nên vì vậy cũng bị liệt vào loại chậm phát triển . . .
1.4-            Cái giá mà khối các nước văn minh đã phải trả để dẫn đầu được thế giới như hiện nay, đó là: a) Sự tự do dân chủ cạnh tranh, dẫn đầu thế giới phát triển mọi mặt, nhưng cũng dẫn đến bóc lột tàn ác lẫn nhau trong mỗi nước, tạo sự phân chia xã hội ra làm những tầng lớp giầu - nghèo rất nghịch cảnh vô nhân đạo khác nhau.b) Một số nước ỷ thế kẻ mạnh gây chiến tước đoạt tài nguyên, đất đai, nhân lực và khinh miệt tồi tệ. . . đối với các cộng đồng - dân tộc nhỏ yếu, chậm tiến hơn. c) Có những nước gây sung đột, gây chiến tranh tàn khốc khu vực và thế giới hòng chia lại tài nguyên, đất đai, thị trường và các thuộc địa hay vùng ảnh hưởng.v .v . . Cuối cùng, sau bao thể nghiệm đau đớn (chết chóc và tàn phá) toàn thế giới tư bản đã bước đầu tỉnh ngộ, đã phải thừa nhận rằng, Nhân loại cần có những tổ chức tầm toàn cầu để đưa ra các luật lệ chung, các phương án điều phối dung hòa giữa các quốc gia dân tộc với nhau, dàn xếp những khúc mắc mâu thuẫn xung đột. . .nhằm duy trì hòa bình và công lý toàn cầu. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Liên hiệp quốc, Hội đồng bảo an, các tổ chức xã hội dân sự và các bộ luật quốc tế . . .chưa đủ sức san lấp, tẩy rửa được những mối hận thù giữa các dân tộc đã nẩy sinh trong quá trình cạnh tranh “mạnh được, yếu thua” theo “luật rừng” thủa trước, càng không thể ngăn chặn được những quốc gia dân tộc đi sau (phát triển chậm hơn) đang lặp lại các bước đường mà các nước văn minh đi trước đã trải qua và thế giới đã phải trả giá đắt.
-          Những ai đang muốn lặp lại những bước đường đã qua của khối các nước tư bản phương Tây? Nếu trước kia các nước tư bản tiến trước luôn luôn ở tư thế vượt trội về nhiều mặt, áp đảo được những nước yếu hèn (chủ yếu do là phong kiến, trì trệ) trong quá trình cạnh tranh theo luật rừng, thì ngày nay, tình thế toàn cầu đã phức tạp hơn thời trước đây 1 -2 thế kỷ rất nhiều. Cụ thể là: Các tầng lớp yếu thế nên nghèo hèn ở mỗi nước và các quốc gia dân tộc lạc hậu bị thua thiệt, bị đối xử bất công và bị khinh miệt trước đây, nhưng nay, cùng với sự tiến bộ xã hội chung trên thế giới (do hội nhập và được nhập cư rộng rãi) nên đã giác ngộ về tự do, dân chủ, bình đẳng, quyền con người từ các nước phát triển. . .), nên đã ngày một nhận rõ, nguyên nhân tại sao họ yếu hèn, thua cuộc trong cuộc cạnh tranh “mạnh được yếu thua” đã qua, từ đó nẩy sinh mấy hệ quả: Một là lòng căn hận thủa xưa  thường đã được khỏa lấp, nay bị khơi dậy mỗi khi lại bị kích động; Hai là họ nhận thức được phải đấu tranh để chính họ cũng được hưởng văn minh, giầu có, hạnh phúc như những người đi trước (hoặc như những “ông chủ”, những người cầm quyền của họ); Ba là, họ lại đã được trang bị những thứ vũ khí tinh thần và vật chất do chính các nước văn minh đi trước đã tạo ra và bầy vẽ cho họ. Cái mà những khối người này, những quốc gia dân tộc tiến chậm phía sau này còn thiếu, chính là trình độ văn minh, một sự am hiểu thời cuộc  cần thiết, một sự chưa trải nghiệm thất bại chung cục và thiếu tầm lòng vị tha (*) để không phải lặp lại những sai lầm thất bại mà những nước đi trước đã trải qua. Nghĩa là do sự hiểu biết còn nông cạn, tầm nhìn thế sự toàn cầu còn hạn hẹp, nên những người bị thua thiệt, những nước tiến chậm phía sau lại muốn lặp lại những cung cách mà các nước đi trước đã sử dụng, đã trải qua trước đây một hai thế kỷ. Đương nhiên khi đã từ bỏ chế độ vua chúa, chấp nhận cơ chế thị trường, tự do dân chủ cạnh tranh, hội nhập quốc tế,  . . .thì có nghĩa những lớp người thua thiệt, chậm tiến đã chấp nhận học tập những công cụ mạnh mẽ mà các nước đi trước đã sử dụng và đã thành công. Nhưng nếu họ lại học cả cái cách làm thực dân, đế quốc, phát xít độc tài và gây chiến “lấy thịt đè người” như các nước tư bản đã sử dụng 1-2 thế kỷ trước đây, thì lại là một sai lầm còn tồi tệ hơn ở thế kỷ XXI này.
Nên những bộ phận lạc hậu nói ở trên chỉ còn trông chờ thời cơ trời cho, còn sáng tạo ra những mưu mẹo, thủ đoạn mới “siêu cấp” mà thế giới văn minh hay bị “mất cảnh giác” để tạo ra thời cơ đó, rồi sẽ dấn bước lên tiếp. Ví dụ: Nhắm đúng giai đoạn khủng hoảng chu kỳ, hay đột xuất của khối tư bản phương Tây; Tìm mọi cách kích động và bóp méo, sửa chữa tình tiết, thậm chi bịa đặt thông tin cho các đối thủ tự mâu thuẫn và tiêu diệt lẫn nhau được che đậy bới những mục tiêu cao thượng, ví dụ vì lòng tin đạo giáo, vì danh dự quốc gia, vì nguyện vọng nhân dân, vì ý thức hệ cao cả hay tình hữu nghị “chiến đấu thủa xưa”, vì truyền thống lịch sử, thậm chí rất đơn giản mà nước nào trên thế giới cũng đã phải trải qua (trước khi trở nên văn minh) là tiêu cực tham nhũng, bóc lột, xâm chiếm, tước đoạt, mánh lới độc ác tồi tệ, v.v. . và v.v. .; Thậm chí họ đánh trúng lòng tham của các quan chức và các cơ quan tham mưu của đối phương bằng cách bỏ ra một lượng tiền lớn để mua chuộc những lá phiếu, nhằm lái chệch đi – thậm chí chống lại -  những chủ trương đúng của quốc gia dân tộc, bẻ gẫy các đường lối có lợi cho dân, nhưng có hại cho họ (đối phương) .v .v . . . (Xin xem đoạn trích sau đây: “Trong bối cảnh Trung Quốc luôn sẵn sàng dùng tiền để mua quan hệ và đổ tiền vào cả những chương trình chính thức như Viện Khổng Tử lẫn những món quà ngoại giao và mối quan hệ cá nhân, thì phóng sự này chỉ ra một nguy cơ rất lớn cho các nước nhỏ đang có tranh chấp hoặc nguy cơ đối đầu với Trung Quốc, vì sẽ yếu thế trong ngoại giao, khi Trung Quốc có được những mối quan hệ trực tiếp vào các cấp cao nhất trong chính trường Anh, Mỹ và các cường quốc, cả trong đảng cầm quyền lẫn bên phía đối lập”.

1.5-            Tuy nhiên:  Hiện nay đã là thế kỷ XXI rồi !  Vì vậy, hoàn cảnh thế giới nay đã khác: Tập đoàn phát xít Đức Ý Nhật thời trước không lộ liễu như tập đoàn Liên minh IS với Bành chướng bá quyền TQ hiện nay, còn “Phần còn lại của thế giới” thời đó làm sao mà so được với sức mạnh của “Phần còn lại của thế giới” tại thế kỷ XXI này! Cho nên, nếu thế giới chưa nhận ra ngay, bị chiến tranh tàn phá lần thứ III, dứt khoát tập đoàn (dù cố ý hay vô tình ) phát xít mới này cũng sẽ bị tiêu diệt, sau đó lại là dịp để trên thế giới xuất hiện một bước nhẩy tiến bộ mới về thể chế chính trị toàn cầu: Cái chân kiềng thứ ba (**) là Chính phủ toàn cầu sẽ phải ra đời, thay cho Liên hiệp quốc (bất lực) hiện nay (ra đời ngay sau đại chiến II). Và khi đó chắc chắn sẽ ra đời thêm hàng loạt các “Cộng đồng” các dân tộc yêu chuộng hòa bình công lý mới trên thế giới, bổ sung vào danh sách hiện có, như EU, ASEAN, SNG, Trung Mỹ, Nam Mỹ .

2.           Phương án giải quyết tối ưu.
Đã đề xuất trong kiến nghị ./.