Slide


Mời Ba về ăn Tết với chúng con
  • kenny

  • kenny

Trang

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013


TÌM TRẺ LẠC

Được đăng bởi photphet




Em í làm cave. Tôi quen khi quyết định bỏ ở chui KTX ra ngoài tìm nhà trọ. Tôi lần mò xóm trọ gần trường nhưng chẳng còn phòng nào cho thuê. Trở ra thì nghe tiếng em gọi, bảo ở chung không. Tôi nghĩ em đùa nên chỉ cười. Nhưng em kéo tuột vào phòng, chỉ trỏ nói anh xem ở được thì ở, anh gác xép, em dưới nhà. Tôi choáng quá bởi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chung nhà với một cô gái. Em bảo tôi em là cave, chả mấy ở nhà, có anh ở cùng thì đỡ phí. Tôi càng choáng tợn, bởi trong ác mộng cũng chưa từng mơ thấy ăn ở với những dạng người như em. Nhưng tôi có máu liều, lại ưa phiêu liêu và thích trải nghiệm. Tôi hỏi giá thuê, em bảo đóng cả năm rồi, từ từ rồi tính. Thế là tôi gật, về trường xách hòm đến ở luôn trong ngày.

Tôi dọn lại gác xép, tự bố trí cho mình một cái ổ khá tinh tươm. Khổ cái là lên xuống cứ như thằng gù. Nhưng kệ, tôi chỉ cần chỗ đặt lưng và ê a dăm bài giảng. Dưới nhà, em cũng quây lại bộ ri đô mới nơi giường ngủ. Mọi thứ ngọn gàng, huy hoàng ra phết.

Em thì ngày ngủ đêm đi. Đại khái cứ già trưa mới chào ngày mới rồi lại đi đến ba - bốn giờ sáng hôm sau, có hôm còn không về. Tôi thì khác, ngày ngày cuốc bộ đến trường, chán lại chui kí túc ngủ trưa hay tán phét với lũ bạn, chỉ tối mới về. Nói tóm lại là em với tôi, cơm ai ấy ăn, chỗ ai nấy ngủ, chả liên quan.

Thi thoảng tôi cũng thấy em ở lì nhà mấy hôm. Tôi đoán em đến ngày đến tháng. Chỉ những lần như thế tôi với em mới có thì giờ chuyện trò. Em kể tất mọi chuyện với tôi, tồng tộc không chút ngượng ngùng. Rằng em quê Quảng Ninh, mới đôi mươi, đi làm gái bởi em mơ ước có một tiệm may tử tế. Tôi cũng chả mấy tin cave kể chuyện, con nghiện trình bày nhưng cứ nghe vì tôi tôn trọng em và có cả một chút hàm ơn trong đó.

Tôi giấu tiệt việc ở chung cave với chúng bạn. Nhưng những người hàng xóm nơi tôi trọ họ biết cả và nhìn tôi với đôi mắt hình gương cầu lồi. Họ nghĩ tôi là bồ em, hay mặt rô chăn dắt, hay hút chích bám mang, hay gì...? Tôi đếch quan tâm. Với tôi, thiên hạ hay dư luận là dắm rít hết.

À mà các bạn nên nhớ cave hùi đó rất chi là đẳng cấp nhá, chứ không bình dân cỏ rả như bi giờ. Cùng với sự mở cửa của nước nhà thì cửa mình đàn bà cũng đâm ra có giá. Bằng chứng là một ngày lao động của em bằng đúng tiền tôi ăn học một tháng, có khi hơn. Em mua về nhà cả tivi, cả đài hát.  Tôi trêu em sắm sớm của hồi môn. Em bảo không phải, để anh ở nhà có cái nghe, cái nhìn cho đỡ buồn. Em còn cho tôi thuốc thơm, tuyền 3 số xịn, có hôm còn lẫn cả Vina, cả Dunhill, cả Hero, cả Jet..., thôi thì thập cẩm. Em bảo đồ thừa của khách, mang anh hút đỡ buồn. Hehe, lại đỡ buồn.

Hết một năm và tôi cũng sắp ra trường thì em không đi làm nữa mà chuyển sang đi học may trên phố. Tôi hiểu là em đang chuẩn bị cho ước mơ. Và tôi tin những điều em nói với tôi là thật. Tôi mừng và thân thiện với em hơn, dù trước đó tôi vẫn dành cho em sự cảm tình nhất định, tuy không hết những váng vất, lăn tăn.

Đến đây thì có bạn hỏi, rằng em xinh không, ở với nhau thế không xơ múi gì à? Há há, tôi trả lời luôn là em rất xinh. Xinh đến mức mà con bé đẹp nhất lớp tôi cũng chỉ có nước xách dép. Nói thế thì hơi quá, nhưng quả thật gái trường Luật mặt không tiền án thì trán cũng...tiền sự. Còn việc xơ múi nhau, nói các bạn không tin, tôi không hề có ý nghĩ mặc dù tôi biết em nhiều lúc cũng ngây thơ ỡm ờ hãy chờ một tí với tôi. Chả phải tôi cao quý gì đâu nhưng chẳng hiểu sao ngày đó lại thế. Chứ còn liệt dương thì tôi còn lâu hehe.

Lúc tôi chuẩn bị đi thực tập thì em cũng xong khóa cắt may và chuẩn bị về quê. Em bảo tôi gọi bạn đến ở cho đỡ tiền phòng. Thú thật là tôi không có nhu cầu ở thêm nữa bởi tôi thực tập ở quê nhà, xong rùi ra thi tốt nghiệp là hết đời sinh viên khổ ải. Còn sau đó thì là cả một tương lai mù mịt không biết sẽ ra sao. Chúng tôi ghi lại cho nhau địa chỉ, hẹn hò chuyện gặp gỡ mai sau. Tôi hỏi chuyện tiền nhà thì em chỉ cười, bảo anh không phải nghĩ, có gặp lại nhau trả sau em cũng được. Tôi cảm động quá, dốc túi mua ngay chai lúa mới, ít cỗ cánh lòng mề. Tôi cần phải cảm ơn em và cũng coi như tiệc chia tay luôn thể.

Hôm đó chúng tôi uống nhiều, nói bao nhiêu chuyện. Em uống nhiều hơn cả tôi, nhẽ do khả năng tích lũy của ngày dài nghề nghiệp. Tôi ngày đó kém cỏi, rượu một tí đã say. Sáng tỉnh dậy đã không còn thấy em nữa. Mọi thứ em để lại nguyên si cứ như là chưa hề có cuộc ra đi nếu tôi không thấy miếng giấy mỏng để trên nóc tivi được chặn bởi bao thuốc lá. Em dặn dò đủ cả, i như mẹ dặn con. Việc của tôi là làm cho tròn.

***

Đời cuốn tôi đi khắp chiều dài rộng. Mãi đến năm 2001 tôi lần đầu tiên đặt chân lên đất mỏ quê em. Hết công việc tôi lần mò tìm em theo những gì nhớ ghi hò hẹn. Chẳng ai biết em là ai và ở đâu. Tôi u sầu quá thể. Hay em dối gian tôi, hay em đổi dời nơi trú ngụ? Chịu thôi, biết đếch đâu được đấy!

Số phận như ma quỷ lập lòe run rủi tôi làm rể Quảng Ninh. Tôi có nhiều dịp về đất mỏ. Mỗi lần thế, lại váng vất nhớ nhung bóng hình ngày cũ. Tôi tìm em như tìm người bạn thân nhiều ân tình kỷ niệm, nhưng vẫn bặt tăm hơi. Lắm lúc rồ dại, tôi tính nhắn tìm em trên báo, trên ti vi, thậm chí cả trên " như chưa hề có cuộc chia li". Đấy là khi rồ dại thôi, chứ lúc yên đi lại lắng lo quá thể bởi nhiều nhẽ rất tủn mủm, buồn cười. Thôi thì gửi mấy dòng vào đây và hoang mang mong em đọc được, kẻo mai tê tuổi già bóng xế thì chỉ có nước đổ dế chơi giun. Còn nếu văn vẻ hơn thì phải là " kẻo mai tê tuổi già bóng xế, còn mong gì thấy được ánh hồng tươi" hehe. Ngôn nhời hay vậy đấy nhưng lại không nằm ở bản tình ca mà nằm trong bài " Ông lái đò" già khú đế hế hế...

A-men!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét