Theo tin VNE, Bộ trưởng GD&ĐT Phạm Vũ Luận vừa ban hành thông tư bãi bỏ ưu tiên Bà mẹ Việt Nam anh hùng được cộng 2 điểm đi thi đại học.
Vui ơi là vui. Mình có bà mẹ 93 tuổi, thuộc hàng xét vào Anh hùng, đang ốm liệt giường từ mấy năm nay, đi lại phải có người dìu, ăn có người đút, đi ngoài phải có sự trợ giúp, thế mà cụ đòi đi thi đại học, thì không hiểu cơ sự ra sao.
Trong suốt “chiều dài lịch sử” của Bộ GD&ĐT, thông tư số 28 bãi bỏ đối tượng ưu tiên thi tuyển sinh là Bà mẹ Việt Nam anh hùng là một trong những thông tư hiếm hoi, kịp thời và đúng với “xu hướng thời đại” nhất, làm nức lòng hàng chục triệu người.
Tôi chỉ băn khoăn, tại một nơi gọi là quản lý ngành trồng người, sao lại để lọt những cán bộ có trình độ thấp như vậy. Nngồi nhầm ghế chỗ khác thì tạm OK, nhưng nhầm ghế ở một nơi quản lý giáo dục và đào tạo, không thể chấp nhận được vì nó để lại di chứng lệch lạc về con người cho thế hệ tương lai.
Bây giờ mới hiểu tại sao nền giáo dục nước nhà lọt đọt, hết cải tiến này đến cải tiến khác, hết tư duy giáo dục đến chiến lược con người, cuối cùng vẫn chẳng thấy tiến bộ chút nào.
Từ mù chữ thành tỷ phú hot dog
Bí đề tài, chẳng biết viết gì, thôi kể chuyện vui mà tôi từng viết trong một entry từ lâu lắm rồi.
Hot – Dog
Chả là hồi ở Sofia (Bulgaria) những năm 1986-1988, tôi rất thích đọc tiếng Anh. Làm Cộng tác viên KH nên được tiền cấp ở nhà riêng. Ông bà chủ có tủ sách trong phòng khách nên mình toàn đọc chùa, đủ loại từ tiếng Anh đến tiếng Nga, thậm chí cả tiếng Bulgaria.
Có chuyện vui viết bằng thứ tiếng Anh đơn giản (dành cho người đang học ngoại ngữ) về một người gác cổng trường, sau trở thành tỷ phú đô la. Không hiểu chuyện này bịa hay thật.
Số là ông ta đã làm trong trường đó mấy chục năm và sắp về hưu. Một người cần mẫn, luôn đúng giờ, tính tình hòa đồng nên cả trường ai cũng quí, dù ông không hề biết chữ.
Cho đến một hôm, ông hiệu trưởng mới được thay về, tuyên bố cải tổ hệ thống quản lý. Có thêm mục, ai đến văn phòng hay ra về đều phải ký vào sổ trực.
Sau một tháng thì bác gác cổng trường bị hiệu trưởng gọi lên chất vấn “Tại sao tôi đã qui định là ai cũng phải ký sổ mà ông không làm”. Bác đành thú nhận “Dạ thưa ngài, tôi không biết chữ”.
Người hiệu trưởng tỏ vẻ không hài lòng, ở một nơi trồng người không thể có nhân viên mù chữ. Thế là ông mất việc với một cục tiền nhỏ đền bù.
Về nơi ở trong mùa đông lạnh lẽo, lòng buồn vô hạn, không biết đi đâu về đâu. Lang thang mãi, cảm thấy đói và muốn tìm ăn hot dog (bánh mỳ kẹp thịt nóng) quen thuộc mà ông hay mua cạnh trường cũ.
Nhận ra cả vùng ông ở không có một quán bán thứ bình dân này. Và ý nghĩ kinh doanh hot dog nảy ra từ đó. Ông bỏ tiền sắm cái xe đạp, hai thùng đựng bánh có ủ nóng và đi quanh vùng rao bán. Không ngờ sau ngày đầu tiên ông đã kiếm mấy chục đô la tiền lãi.
Thế rồi kinh doanh mở rộng, thêm chiếc xe kéo, mua ô tô cũ đi xa hơn, lãi nhiều lên. Thuê cửa hàng, vay ngân hàng, mở đại lý và cuối cùng có cả một máy bay vẽ biểu tượng hot dog mang tên ông.
Tin về người bán hot dog giầu có đến tai các nhà băng. Một ông chủ tìm gặp và yêu cầu đầu tư. Ông hot dog không ngần ngại nói “Tôi sẵn sàng chung vốn 500 triệu đô la”.
Sợ mình nghe nhầm và để cho chắc chắn, tay chủ nhà băng đưa tờ hợp đồng soạn sẵn và đề nghị ký. Ông này thú thật “Tôi có thể điểm chỉ vì tôi không biết chữ”.
Ông chủ bỏ cặp kính xuống bàn, sững sờ “Tôi không thể hiểu nổi. Ông không biết chữ mà còn làm ra lắm tiền thế. Điều gì sẽ xảy ra nếu ông được học hành đến nơi đến chốn”.
Người bán hot dog tỷ phú thản nhiên “Nếu biết chữ thì tôi đang gác cổng trường”.
Gợi ý giải pháp
Để tránh thảm họa về quản lý và nghị định thụt thò, Bộ trưởng nên dứt khoát giải quyết chuyện này đối với mấy tác giả của quyết định lạ lùng trên, như vị hiệu trưởng đã xử lý ông gác cổng.
Để các vị ấy tiếp tục làm việc thế nào cũng thêm những quyết định, thông tư hay qui định tương tự. Hôm nay là ưu tiên điểm cho bà mẹ anh hùng, mai là cấp bằng đại học cho tất cả thương binh, ngày kia là tuyển thẳng vào ĐH cho các liệt sỹ. Có giời mới biết các vị ấy nghĩ gì trong đầu khi ngồi trong salon máy lạnh.
Hy vọng sau khi mất việc, các bác ấy đói và nghĩ đến món hot dog hay bánh mỳ nóng bán rong trong xóm. Giầu thêm chút thì bắt chước mở quán, cạnh tranh với Mc Donald sắp mở tại Sài Gòn. Biết đâu các vị ấy thành tỷ phú như ông gác cổng trường bị dồn đến chân tường.
Nước mình chưa có hot dog mang nhãn hiệu Việt. Có lẽ làm tỷ phú về đồ ăn nhanh hơn là ngồi phòng mát nghĩ ra những nghị định “mát”, rồi để dân than thấu trời. Khi giầu có rồi, ký séc hàng trăm triệu đô la, các vị chỉ cần gửi cái còm, cảm ơn hang Cua, trông vớ vẩn thế mà sáng suốt phết :lol:
HM. 16-7-2013