Có một ông già thích chết
19:00 | 28/05/2013
(Petrotimes) - Ông Hoàng Ngọc Bảo - một Việt kiều Canada là bác sĩ, nhà khoa học, nhưng đã từ lâu ông lại rất quan tâm đến vấn đề tâm linh. Về Việt Nam sau nhiều năm xa quê hương, ông Bảo bất ngờ tìm đến Liên hiệp Khoa học Công nghệ tin học ứng dụng (UIA) xin được… chết, kèm theo lời tuyên bố: Các nhà ngoại cảm Việt Nam nếu thực sự có khả năng hãy đưa “vong hồn” của ông trở lại dương thế!
Phóng sự của Vũ Hải Hậu
Ý tưởng lạ đời
Câu hỏi: có hay không cuộc sống sau cái chết vốn là vấn đề rất lớn, đã và đang làm vã mồ hôi hột các nhà khoa học nhiều ngành. Đã có không ít những học giả đầu ngành đưa ra những luận điểm bác bỏ quan niệm này và khẳng định: Chết là hết!
Tuy nhiên, việc công nhận sự tồn tại của “linh hồn” - một thực thể dạng khác của con người sau khi chết lại được nhiều người công nhận và ủng hộ. Các nhà ngoại cảm, các thầy pháp, thầy bùa được cho là có khả năng tiếp xúc, trò chuyện với linh hồn, hoặc áp vong cho linh hồn trở lại trong cơ thể người còn sống thì đương nhiên tuyệt đối tin vào thế giới sau cái chết.
Niềm tin vào “thế giới bên kia” vốn chẳng có gì là sai trái. Tuy nhiên, đã có một thời gian dài, người ta lợi dụng vào niềm tin này để trục lợi, lừa gạt những người cả tin. Lẫn lộn thật giả từ những hoạt động tâm linh nhuốm màu mê tín dị đoan đã ở mức báo động. Những người có trách nhiệm thì khăng khăng rằng: Nếu thế giới tâm linh là có thật thì các nhà khoa học hãy chứng minh bằng luận chứng khoa học!
Vấn đề mà người ta hay đặt ra là, muốn biết được thế giới bên kia như thế nào thì phải phải đến thế giới đó, nghĩa là phải… chết thử. Và, thực tế, chưa có ai ở Việt Nam chấp nhận thử chết cả.
Ông Bảo muốn sau khi mình thoát xác, đi chu du một vòng sẽ có nhà ngoại cảm thực tài nào đó đưa ông trở về được
Cũng đúng thời gian qua, Báo Năng lượng Mới nhận được thông tin của bà Nguyễn Thu Hương, Giám đốc Trung tâm Truyền thông tâm linh USC (thuộc UIA) về việc một người Việt Kiều có ý tưởng lạ đời rằng, muốn đi “du lịch tâm linh”. Người Việt kiều này là ông Hoàng Ngọc Bảo, quốc tịch Canada. Vốn dĩ đã quá quen thuộc với những tư tưởng cuồng tín, mê muội của một số người tự nhận mình là “Thiên long giáng thế” với khả năng thần kỳ, cả nhân loại có một nên chúng tôi cũng không bất ngờ gì trước thông tin này.
Tuy nhiên, điều đặc biệt từ người đàn ông này là, ông ta chấp nhận chết thử để làm thí nghiệm. Và, nếu thí nghiệm ấy thành công thì câu hỏi về sự tồn tại của thế giới sau cái chết có căn cứ để trả lời.
Trao đổi với chị Hương qua điện thoại, chúng tôi được biết, người Việt kiều có ý tưởng “lạ đời” bảo rằng, đã nghiên cứu rất kỹ phương thức để đi sang “thế giới bên kia”, tuy nhiên chưa có cách để “quay lại”. Ông ta muốn nhờ các nhà ngoại cảm Việt Nam giúp ông thực hiện điều đó.
Theo bà Nguyễn Thu Hương thì đây chính là một “mẫu thử” cho giới ngoại cảm đang trong thời kỳ vàng thau lẫn lộn như hiện nay. Bởi thực ra, sau nhiều tranh cãi giữa việc có hay không sự tồn tại của cuộc sống sau cái chết, khả năng gọi hồn, tìm mộ, ngoại cảm thật giả… cho đến nay vẫn chưa ngã ngũ. Để tìm ra những nhà ngoại cảm thực tài, loại bỏ những kẻ lừa bịp, giả danh, thu lợi bất chính, làm xáo trộn xã hội, Trung tâm Truyền thông tâm linh ra đời từ đó.
Và cũng thật trùng hợp, người khách đầu tiên lại chính là ông Hoàng Ngọc Bảo, người có ý tưởng và công trình nghiên cứu hết sức lạ đời. Và nếu giới ngoại cảm có khả năng thực sự thì hãy chứng minh khả năng của mình trên chính vị Việt kiều này.
Theo lịch hẹn, chúng tôi có mặt tại Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng (UIA) để tham gia buổi thuyết trình về đề tài nghiên cứu của ông Hoàng Ngọc Bảo. Ông Bảo đã ngót 80 tuổi nhưng da dẻ vẫn rất hồng hào, dáng vẻ nhanh nhẹn, giọng nói rền trầm của người gốc Bắc.
Theo ông Bảo thì ông sinh ra ở Hàng Bè, Hà Nội, nhưng quê gốc lại ở thôn Thổ Hoàng, thị trấn Ân Thi, huyện Ân Thi, Hưng Yên. Ngày nhỏ ông học rất giỏi, sau theo ngành y và làm việc tại Bệnh viện Nguyễn Huệ, Nha Trang. Sau gần 10 năm làm việc, nghiên cứu tại Việt Nam, ông chuyển sang Canada sinh sống và tiếp tục nghiên cứu y học. Song song với việc nghiên cứu về y học, ông Bảo còn nghiên cứu sâu về tâm linh. Thời điểm ấy, cách đây đã hơn 9 năm, ông Bảo mắc một chứng bệnh kỳ lạ.
Theo đúng chu kỳ trong ngày, cứ chập tối là toàn thân ông đau nhức, tê buốt không thể đi lại được. Đến sáng hôm sau thì cơ thể hết đau nhưng đến tối lại đau như cũ. Ông đã tiến hành làm rất nhiều xét nghiệm, chữa trị nhưng căn bệnh đó không thuyên giảm. Nghe mọi người mách, ông tham gia vào khóa học khí công.
Khi tham gia khóa học, ông biết được rằng, trong con người luôn tồn tại hai bộ não khác nhau đó là vô thức và ý thức. Sau đó, ông tập ngồi thiền theo sự hướng dẫn của một người phụ nữ bí ẩn từ Việt Nam sang. Cũng từ đây đã mở ra cho ông ý tưởng lạ đời rằng, sẽ tìm hiểu về cuộc sống sau cái chết là gì.
Quyết tâm chết thử
Để thực hiện ý tưởng của mình, ông Bảo đã bỏ rất nhiều tiền đầu tư cho những chuyến đi đến hơn 10 nước như Ấn Độ, Việt Nam, Pháp, Nhật, Trung Quốc, Jérusalem… tìm hiểu về đạo Phật, đạo Hồi, Thiên Chúa giáo. Ông gặp gỡ rất nhiều nhà ngoại cảm, nhà tiên tri và làm việc với các trung tâm nghiên cứu khoa học tiên tiến nhằm trả lời những câu hỏi: Mình là ai? Tại sao mình lại có mặt trên quả địa cầu này? Mình từ đâu tới và sẽ về đâu? Mình phải làm gì trước khi chết, trong khi chết và sau khi chết?
Kết quả sau nhiều năm tìm hiểu, nghiên cứu, ông Bảo cho rằng, mình đã tiếp cận được một phần “thế giới bên kia”. Tuy nhiên, đó chỉ là một phần rất nhỏ nhoi mà thôi, tựa như chỉ qua một lỗ nhỏ, còn phần rộng lớn, mênh mông, vô biên kia vẫn là bí ẩn, cần được khám phá.
Với một số bằng chứng qua tài liệu, thước phim, ghi âm, chụp hình, ông Bảo chứng minh, ông đã chứng kiến được rằng, con người có thể liên lạc, đối thoại được với những người đã khuất. Để rồi từ đó ông phân chia ra những “khung cảnh” tương lai về sau như: Có người sống hạnh phúc tự do, không đau đớn bệnh tật, có thể di chuyển rất lẹ, đi khắp nơi trên quả địa cầu để thăm con cháu, họ hàng hay ngắm cảnh. Họ đọc được tư tưởng của những người còn sống trên dương thế; có người sống đau khổ vì hận thù, vì không thỏa mãn những ước vọng của họ khi còn sống, vì mắc đủ loại bệnh tật như người dương mặc dù họ không còn thân xác nữa.
Nhờ sự giúp sức của các nhà ngoại cảm, họ có thể nhập hồn vào một người thân nhưng chỉ khóc lóc không nói hay giận dữ chửi mắng con cái khi thấy người thân ăn ở không tốt; có người bị cầm tù không thể về gặp người thân được; có người tự nhập vào người sống để trả thù hay thỏa mãn một ước vọng nào đó; có người được nuôi dưỡng hay ép buộc bởi những người sống có pháp thuật cao (thầy pháp) để phục vụ theo lệnh của những người này như nhập vào những người con gái, hút hết sinh lực cô này rồi giết hoặc chặt đầu cô ta cho thầy pháp luyện phép Thiên Linh Cái.
Ông Bảo cũng thừa nhận rằng, qua lỗ khóa của cánh cửa tử, từ ngoài, ông chỉ nhìn thấy một phần rất nhỏ bé của thế giới bao la đầy huyền bí phía bên kia mà khoa học chưa thể làm sáng tỏ. Những điều nhìn được tuy nhỏ bé nhưng cũng đủ chứng minh cho thấy, đó là nơi rất nguy hiểm cho những ai thiếu chuẩn bị khi còn sống.
Mọi người ai cũng phải đến nơi đó (chết), tai nạn có thể đến bất kỳ lúc nào, từ người già hay trẻ, giàu hay nghèo, quan chức hay dân thường. Chính vì thế, sự chuẩn bị trước khi chết là cần thiết. (Thật ra, việc “học chết” đã được các bậc cao tăng của đạo Phật nghiên cứu từ lâu và họ coi cái chết chỉ là một sự giải thoát nhẹ nhàng).
Nghe ông Bảo trình bày những nghiên cứu của mình, chúng tôi hiểu rằng ông đã rất dày công trong việc cố gắng lý giải những vấn đề phức tạp trong lĩnh vực tâm linh. Tuy nhiên, kết quả của những nghiên cứu đó cũng chỉ dừng lại ở những cảm quan cá nhân của ông Bảo mà thôi. Những luận điểm mà ông Bảo đưa ra cũng không phải hoàn toàn mới. Chứng cứ mà ông Bảo đưa ra cũng mơ hồ và chỉ tồn tại ở dạng phỏng đoán mà thôi. Duy chỉ có điều đặc biệt nhất là ông sẵn sàng “hiến thân” để làm thí nghiệm. Ông sẵn sàng chết thử!
Quyết tâm này của ông bảo đến từ một buổi tĩnh tâm vào hè năm 2011 tại Québec (Canada). Có người cha đạo đã nói với ông rằng: “Muốn biết cuộc sống sau khi chết thì phải chết”. Nói vậy không phải ông Bảo hành động một cách thiếu suy nghĩ, ngông cuồng, điên rồ mà có cả sự dày công nghiên cứu, chuẩn bị kỹ càng nhằm đi vào cõi vô hình (chết) để thám hiểm và báo cáo lại những gì mình thấy.
(Còn tiếp)
Ông Hoàng Ngọc Bảo - một Việt kiều Canada là bác sĩ, nhà khoa học, nhưng đã từ lâu ông lại rất quan tâm đến vấn đề tâm linh. Về Việt Nam sau nhiều năm xa quê hương, ông Bảo bất ngờ tìm đến Liên hiệp Khoa học Công nghệ tin học ứng dụng (UIA) xin được… chết, kèm theo lời tuyên bố: Các nhà ngoại cảm Việt Nam nếu thực sự có khả năng hãy đưa “vong hồn” của ông trở lại dương thế!
"Ông già thích chết" thách thức các nhà ngoại cảm
Ý tưởng lạ đời
Câu hỏi: có hay không cuộc sống sau cái chết vốn là vấn đề rất lớn, đã và đang làm vã mồ hôi hột các nhà khoa học nhiều ngành. Đã có không ít những học giả đầu ngành đưa ra những luận điểm bác bỏ quan niệm này và khẳng định: Chết là hết!
Tuy nhiên, việc công nhận sự tồn tại của “linh hồn” - một thực thể dạng khác của con người sau khi chết lại được nhiều người công nhận và ủng hộ. Các nhà ngoại cảm, các thầy pháp, thầy bùa được cho là có khả năng tiếp xúc, trò chuyện với linh hồn, hoặc áp vong cho linh hồn trở lại trong cơ thể người còn sống thì đương nhiên tuyệt đối tin vào thế giới sau cái chết.
Niềm tin vào “thế giới bên kia” vốn chẳng có gì là sai trái. Tuy nhiên, đã có một thời gian dài, người ta lợi dụng vào niềm tin này để trục lợi, lừa gạt những người cả tin. Lẫn lộn thật giả từ những hoạt động tâm linh nhuốm màu mê tín dị đoan đã ở mức báo động. Những người có trách nhiệm thì khăng khăng rằng: Nếu thế giới tâm linh là có thật thì các nhà khoa học hãy chứng minh bằng luận chứng khoa học!
Vấn đề mà người ta hay đặt ra là, muốn biết được thế giới bên kia như thế nào thì phải phải đến thế giới đó, nghĩa là phải… chết thử. Và, thực tế, chưa có ai ở Việt Nam chấp nhận thử chết cả.
Cũng đúng thời gian qua, Báo Năng lượng Mới nhận được thông tin của bà Nguyễn Thu Hương, Giám đốc Trung tâm Truyền thông tâm linh USC (thuộc UIA) về việc một người Việt Kiều có ý tưởng lạ đời rằng, muốn đi “du lịch tâm linh”. Người Việt kiều này là ông Hoàng Ngọc Bảo, quốc tịch Canada. Vốn dĩ đã quá quen thuộc với những tư tưởng cuồng tín, mê muội của một số người tự nhận mình là “Thiên long giáng thế” với khả năng thần kỳ, cả nhân loại có một nên chúng tôi cũng không bất ngờ gì trước thông tin này.
Tuy nhiên, điều đặc biệt từ người đàn ông này là, ông ta chấp nhận chết thử để làm thí nghiệm. Và, nếu thí nghiệm ấy thành công thì câu hỏi về sự tồn tại của thế giới sau cái chết có căn cứ để trả lời.
Ông Bảo muốn sau khi mình thoát xác, đi chu du một vòng sẽ có nhà ngoại cảm thực tài nào đó đưa ông trở về được
Trao đổi với chị Hương qua điện thoại, chúng tôi được biết, người Việt kiều có ý tưởng “lạ đời” bảo rằng, đã nghiên cứu rất kỹ phương thức để đi sang “thế giới bên kia”, tuy nhiên chưa có cách để “quay lại”. Ông ta muốn nhờ các nhà ngoại cảm Việt Nam giúp ông thực hiện điều đó.
Theo bà Nguyễn Thu Hương thì đây chính là một “mẫu thử” cho giới ngoại cảm đang trong thời kỳ vàng thau lẫn lộn như hiện nay. Bởi thực ra, sau nhiều tranh cãi giữa việc có hay không sự tồn tại của cuộc sống sau cái chết, khả năng gọi hồn, tìm mộ, ngoại cảm thật giả… cho đến nay vẫn chưa ngã ngũ. Để tìm ra những nhà ngoại cảm thực tài, loại bỏ những kẻ lừa bịp, giả danh, thu lợi bất chính, làm xáo trộn xã hội, Trung tâm Truyền thông tâm linh ra đời từ đó.
Và cũng thật trùng hợp, người khách đầu tiên lại chính là ông Hoàng Ngọc Bảo, người có ý tưởng và công trình nghiên cứu hết sức lạ đời. Và nếu giới ngoại cảm có khả năng thực sự thì hãy chứng minh khả năng của mình trên chính vị Việt kiều này.
Theo lịch hẹn, chúng tôi có mặt tại Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng (UIA) để tham gia buổi thuyết trình về đề tài nghiên cứu của ông Hoàng Ngọc Bảo. Ông Bảo đã ngót 80 tuổi nhưng da dẻ vẫn rất hồng hào, dáng vẻ nhanh nhẹn, giọng nói rền trầm của người gốc Bắc.
Theo ông Bảo thì ông sinh ra ở Hàng Bè, Hà Nội, nhưng quê gốc lại ở thôn Thổ Hoàng, thị trấn Ân Thi, huyện Ân Thi, Hưng Yên. Ngày nhỏ ông học rất giỏi, sau theo ngành y và làm việc tại Bệnh viện Nguyễn Huệ, Nha Trang. Sau gần 10 năm làm việc, nghiên cứu tại Việt Nam, ông chuyển sang Canada sinh sống và tiếp tục nghiên cứu y học. Song song với việc nghiên cứu về y học, ông Bảo còn nghiên cứu sâu về tâm linh. Thời điểm ấy, cách đây đã hơn 9 năm, ông Bảo mắc một chứng bệnh kỳ lạ.
Theo đúng chu kỳ trong ngày, cứ chập tối là toàn thân ông đau nhức, tê buốt không thể đi lại được. Đến sáng hôm sau thì cơ thể hết đau nhưng đến tối lại đau như cũ. Ông đã tiến hành làm rất nhiều xét nghiệm, chữa trị nhưng căn bệnh đó không thuyên giảm. Nghe mọi người mách, ông tham gia vào khóa học khí công.
Khi tham gia khóa học, ông biết được rằng, trong con người luôn tồn tại hai bộ não khác nhau đó là vô thức và ý thức. Sau đó, ông tập ngồi thiền theo sự hướng dẫn của một người phụ nữ bí ẩn từ Việt Nam sang. Cũng từ đây đã mở ra cho ông ý tưởng lạ đời rằng, sẽ tìm hiểu về cuộc sống sau cái chết là gì.
Quyết tâm chết thử
Để thực hiện ý tưởng của mình, ông Bảo đã bỏ rất nhiều tiền đầu tư cho những chuyến đi đến hơn 10 nước như Ấn Độ, Việt Nam, Pháp, Nhật, Trung Quốc, Jérusalem… tìm hiểu về đạo Phật, đạo Hồi, Thiên Chúa giáo. Ông gặp gỡ rất nhiều nhà ngoại cảm, nhà tiên tri và làm việc với các trung tâm nghiên cứu khoa học tiên tiến nhằm trả lời những câu hỏi: Mình là ai? Tại sao mình lại có mặt trên quả địa cầu này? Mình từ đâu tới và sẽ về đâu? Mình phải làm gì trước khi chết, trong khi chết và sau khi chết?
Kết quả sau nhiều năm tìm hiểu, nghiên cứu, ông Bảo cho rằng, mình đã tiếp cận được một phần “thế giới bên kia”. Tuy nhiên, đó chỉ là một phần rất nhỏ nhoi mà thôi, tựa như chỉ qua một lỗ nhỏ, còn phần rộng lớn, mênh mông, vô biên kia vẫn là bí ẩn, cần được khám phá.
Với một số bằng chứng qua tài liệu, thước phim, ghi âm, chụp hình, ông Bảo chứng minh, ông đã chứng kiến được rằng, con người có thể liên lạc, đối thoại được với những người đã khuất. Để rồi từ đó ông phân chia ra những “khung cảnh” tương lai về sau như: Có người sống hạnh phúc tự do, không đau đớn bệnh tật, có thể di chuyển rất lẹ, đi khắp nơi trên quả địa cầu để thăm con cháu, họ hàng hay ngắm cảnh. Họ đọc được tư tưởng của những người còn sống trên dương thế; có người sống đau khổ vì hận thù, vì không thỏa mãn những ước vọng của họ khi còn sống, vì mắc đủ loại bệnh tật như người dương mặc dù họ không còn thân xác nữa.
Nhờ sự giúp sức của các nhà ngoại cảm, họ có thể nhập hồn vào một người thân nhưng chỉ khóc lóc không nói hay giận dữ chửi mắng con cái khi thấy người thân ăn ở không tốt; có người bị cầm tù không thể về gặp người thân được; có người tự nhập vào người sống để trả thù hay thỏa mãn một ước vọng nào đó; có người được nuôi dưỡng hay ép buộc bởi những người sống có pháp thuật cao (thầy pháp) để phục vụ theo lệnh của những người này như nhập vào những người con gái, hút hết sinh lực cô này rồi giết hoặc chặt đầu cô ta cho thầy pháp luyện phép Thiên Linh Cái.
Ông Bảo cũng thừa nhận rằng, qua lỗ khóa của cánh cửa tử, từ ngoài, ông chỉ nhìn thấy một phần rất nhỏ bé của thế giới bao la đầy huyền bí phía bên kia mà khoa học chưa thể làm sáng tỏ. Những điều nhìn được tuy nhỏ bé nhưng cũng đủ chứng minh cho thấy, đó là nơi rất nguy hiểm cho những ai thiếu chuẩn bị khi còn sống.
Mọi người ai cũng phải đến nơi đó (chết), tai nạn có thể đến bất kỳ lúc nào, từ người già hay trẻ, giàu hay nghèo, quan chức hay dân thường. Chính vì thế, sự chuẩn bị trước khi chết là cần thiết. (Thật ra, việc “học chết” đã được các bậc cao tăng của đạo Phật nghiên cứu từ lâu và họ coi cái chết chỉ là một sự giải thoát nhẹ nhàng).
Nghe ông Bảo trình bày những nghiên cứu của mình, chúng tôi hiểu rằng ông đã rất dày công trong việc cố gắng lý giải những vấn đề phức tạp trong lĩnh vực tâm linh. Tuy nhiên, kết quả của những nghiên cứu đó cũng chỉ dừng lại ở những cảm quan cá nhân của ông Bảo mà thôi. Những luận điểm mà ông Bảo đưa ra cũng không phải hoàn toàn mới. Chứng cứ mà ông Bảo đưa ra cũng mơ hồ và chỉ tồn tại ở dạng phỏng đoán mà thôi. Duy chỉ có điều đặc biệt nhất là ông sẵn sàng “hiến thân” để làm thí nghiệm. Ông sẵn sàng chết thử!
Quyết tâm này của ông bảo đến từ một buổi tĩnh tâm vào hè năm 2011 tại Québec (Canada). Có người cha đạo đã nói với ông rằng: “Muốn biết cuộc sống sau khi chết thì phải chết”. Nói vậy không phải ông Bảo hành động một cách thiếu suy nghĩ, ngông cuồng, điên rồ mà có cả sự dày công nghiên cứu, chuẩn bị kỹ càng nhằm đi vào cõi vô hình (chết) để thám hiểm và báo cáo lại những gì mình thấy.
Thách đấu với các nhà ngoại cảm
Kế hoạch “chết thử” được ông Bảo vạch ra chi tiết. Đầu tiên ông sẽ làm thủ tục “nhập cảnh” vào cõi âm. Công việc này cũng giống như thủ tục người nước này xin vào nước khác, để được “chính quyền” cõi âm cho phép nhập cảnh, đi lại, nghiên cứu tự do và có người ra tiếp đón, hướng dẫn khi đến nơi.
Ông Bảo khẳng định: “Người dương nghĩ gì người âm đều biết, trừ những người âm chưa siêu thoát còn bị cầm tù. Ngược lại, những gì người âm nghĩ và làm, người dương không biết, trừ những người có khả năng đặc biệt như các nhà ngoại cảm, các vị chân tu. Cần phải được sự giúp sức của các vị này, mỗi vị có một khả năng liên lạc riêng không ai giống ai”.
Sau khi đã chuẩn bị kỹ càng, ông sẽ ngồi thiền định để nhịp thở, nhịp tim cũng như các phản ứng sinh học trong cơ thể từ từ chậm lại rồi ngưng hẳn. Theo giải thích của ông Bảo thì đây là cách chết nhẹ nhàng, không đau đớn, không làm tổn thương đến thân xác. Khi đã “chết”, ông sẽ chu du vào “thế giới bên kia” và tìm cách “nhập”, áp vong trở lại vào nhà ngoại cảm đã được chọn để tường thuật lại những gì mình nhìn thấy, chứng kiến. Bởi, nếu nhà ngoại cảm có khả năng thật thì cũng đồng nghĩa với việc gọi được “linh hồn” ông, cũng như đưa “linh hồn” nhập lại thân xác khi ông hoàn thành chuyến chu du của mình.
Cũng theo ông Hoàng Ngọc Bảo, nếu cuộc thử nghiệm thành công cũng có nghĩa là con người sẽ lột bỏ được màn đen u tối. Nhờ đó họ sẽ biết phải làm gì để có được hạnh phúc vĩnh cửu ở cả 2 cõi âm dương, tránh cảnh tàn sát nhau do xung khắc tôn giáo, ý thức hệ, chủ nghĩa, tránh đau khổ, bệnh tật, nghèo đói…
Còn nếu không thành công thì ông Bảo sẽ vĩnh viễn sống ở thế giới bên kia mà không về được nữa. Thân thể của ông sẽ được hiến cho y học nghiên cứu.
Để đảm bảo cho chất lượng cuộc thử nghiệm, ông Bảo cần sự giúp đỡ của những nhà ngoại cảm hàng đầu Việt Nam, những người đã và đang thành công trong những lần áp vong tìm mộ, những người có khả năng giao lưu, liên kết thông tin với thế giới bên kia.
Có hai trường hợp dự đoán sẽ xảy ra. Một là, các nhà ngoại cảm sẽ “tâm tâm tương ứng” với vong hồn của ông Bảo. Họ vẫn tỉnh táo để thu nhận thông tin. Họ muốn nói hoặc làm theo ý nghĩ của mình hay ý nghĩ của người gửi bất cứ lúc nào. Họ hoàn toàn không mệt mỏi, yếu đi mà ngược lại còn khỏe hơn, sáng suốt hơn vì nhận thêm năng lực tốt của người gửi. Hai là linh hồn chưa siêu thoát, người bị nhập vong hoàn toàn mất khả năng điều khiển thân xác của mình và bị điều khiển mọi hành động cũng như lời nói. Khi vong xuất ra, người bị nhập không nhớ mình đã nói gì, làm gì cả và rất mệt mỏi vì bị mất năng lượng.
Để kiểm chứng độ chính xác của thí nghiệm này, ông Bảo muốn nhờ UIA thành lập một hội đồng giám sát, trong đó có cả những giáo sư, bác sĩ giỏi. Nghĩa là, UIA sẽ giám sát việc ông Bảo sẽ chết thật và độ chính xác của thông tin khi linh hồn ông được các nhà ngoại cảm gọi trở lại.
Bà Hương thì cho rằng: “Chúng tôi tôn trọng ý định của ông Bảo nhưng sẽ rất cẩn trọng trong việc tiến hành làm thí nghiệm này. Đây là một cuộc thí nghiệm chưa từng xảy ra, chưa ai dám làm. Nó liên quan đến tính mạng của người khác và người đó lại là một người ngoại quốc.
Về mặt khoa học, chúng tôi thấy rằng, đây là một ý tưởng rất hay, nó là phương thuốc thử hiệu quả với chất lượng các nhà ngoại cảm. Họ có thực sự có khả năng hay không thì khi tham gia những việc như thế này tất cả sẽ sáng tỏ. Đấy cũng chính là mục đích của Trung tâm Truyền thông tâm linh trong quá trình khẳng định lại một lĩnh vực vốn bị coi là nhạy cảm và hay bị đánh đồng với các hoạt động mê tín, dị đoan”.
Chúng tôi thì cho rằng, dù ý định của ông Bảo có phần liều lĩnh nhưng hết sức rõ ràng và thẳng thắn. Trong rất nhiều nhà ngoại cảm vẫn hằng ngày khẳng định rằng, khả năng của mình là có thật thì ai dám nhận tham gia làm thí nghiệm này. Nếu họ có thực tài, chúng tôi cho rằng, việc này là quá đơn giản trong vô số những ca áp vong mà họ đã tiến hành.
“Tôi tin rằng, chuyến đi của tôi sẽ vô cùng thú vị và tôi sẽ trở về lành lặn. Nếu tôi không thể trở về được thì chứng tỏ các nhà ngoại cảm hoàn toàn chẳng có khả năng gì. Ai cũng một lần phải chết, tôi muốn cái chết của mình sẽ một phần chứng minh được điều đó”, ông Bảo khẳng định.
Thông qua bài báo này, ông Bảo cũng như Trung tâm Truyền thông tâm linh muốn có lời thách đố để tìm ra những nhà ngoại cảm thực tài. Vậy để chứng minh mình có khả năng thực sự ấy, ai dám thử?
Thêm góc nhìn khác về cuộc sống sau cái chết
ThS Vũ Đức Huynh, một chuyên gia nghiên cứu về lĩnh vực cuộc sống của con người sau khi chết cho biết: “Cho đến nay chưa có bất cứ nghiên cứu khoa học nào chứng minh được đầy đủ tính tồn tại của linh hồn, của địa ngục hay thiên đàng. Tuy nhiên, những phỏng đoán, nghiên cứu ở dạng khai mở vẫn là một góc nhìn cần quan tâm trong quá trình nghiên cứu tận cùng vấn đề này.
Theo tôi, khi một người chết, phần hồn chuyển sang dạng thức thành vong hồn. Từ cấu trúc nửa đậm đặc sang cấu trúc mang hạt hoàn toàn lỏng, loãng, nhẹ. Ở cõi vong, các vong hồn hấp thu năng lượng qua các hạt điện sinh học tự do có trong bao la và các hạt điện sinh học toát ra từ các thức dâng cúng.
Nhờ vào nguồn năng lượng đó, vong hấp thụ và “cứng cáp” dần. Sau một khoảng thời gian, nó mới có thể thực sự hoạt động được ở cõi mới và những thực thể (vong hồn) có đủ năng lượng có thể vượt lên cõi cao hơn tức là cõi Linh vong hay Siêu linh và chính là cõi Niết bàn của Đạo Phật.
Những vong hồn yếu ở cõi vong không những không hấp thu được nguồn năng lượng tự do trong bao la mà còn bị sự va chạm của các sóng điện từ, dòng hạt, gió, từ... phá tan thành các hạt tự do để sẽ bị các hạt tự do trong bao la hấp thụ bởi lực hấp dẫn. Vong hồn ấy có thể gọi là đã “chết”. Những vong hồn còn giữ nguyên thể với năng lượng mạnh sẽ chuyển sang dạng thức thực thể ở cõi cao hơn; trường hợp ngoại lệ là trở lại cõi trần để tái sinh...
Đa số các vong hồn tái sinh là những người chết bất đắc kỳ tử, những người có oán hận, những người vương vấn bụi trần... Các vong linh thì rất khó và các siêu linh thì không bao giờ trở lại để tái sinh. Vì các siêu linh đã hoàn thiện trong tiến hóa. Họ không còn ký ức về cõi trần mà có năng lượng siêu lớn nên có năng lực vô biên, có thể có mặt tức thì ở mọi nơi, mọi lúc, biết được mọi chuyện ở cõi trần...
Con người muốn đến cõi cao hơn bên ngoài cõi trần phải dày công tu luyện, rèn luyện mọi khía cạnh của nhân tính tốt khi sống, có như vậy mới “siêu thoát”.
|
Theo Phóng sự của Vũ Hải Hậu - Petrotimes
V.H.H
Phần tiếp theo: "Ông già thích chết" thách đấu với các nhà ngoại cảm.
TAGS: tâm linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét