Kính gửi Anh Tương lai và tất cả các Quý Vị
Tôi thường xuyên được đọc các tài liệu do Anh Tương Lai lựa chọn và chuyển cho rông rãi anh em bạn bè. Tôi cứ nghĩ, nếu những tài liệu này, bằng cách nào đó tcực tiếp đến tay các vị UV TƯ Đảng và Đại biểu QH để họ trực tiếp đọc thì quá tốt. Nhưng rất tiếc, hình như họ chỉ có thời gian và nhiệt tình đọc những tài liệu lề phải: ca ngợi, công việc, trách nhiệm cụ thể . . .Còn chúng ta thì càng đọc, càng buồn bực. . . .và bất lực.
Chính vì thé mà tôi hay nói trực diện vào cái việc mà các vị đó cần làm. Tôi xin gửi đến Quý anh chị xem thêm. Nếu dọng điệu có hơi quá mức bức súc thì các anh chị thông cảm cho nhé.Tôi không có địa chỉ của mấy vị từng danh tiếng, như các ông Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu, Nguyễn Khoa Điềm, . . .mấy vị nguyên trưởng ban Khoa giáo ấy . . À, mà các anh quên mấy vị trường Đảng Nguyễn Ái Quốc và HĐ LL TƯ. Cứ "nhét vào tay họ", thì có thể họ , do hiếu kỳ, họ cũng sẽ đọc, thì mới được. chứ chỉ chúng ta đọc, thì ta càng đọc càng tức, còn họ thì mũ ni che tai, có thể họ còn cười chúng ta ? !
Tôi đã gửi mấy bài đại loại như sau đây, trong đính kèm, cho rộng rãi lãnh đạo , Bộ CT, và CP rồi. nay tôi xin gửi đến các anh chị cùng tham khảo thêm. Có thể xem thêm trên trang web: vids.org.vn
Kính thư
Vũ Duy Phú
Hà Nội, ngày 18
tháng 5, năm 2013
Kính gửi Bộ Chính trị,
Đồng kính gửi các bậc lão thành cách mạng
Căn cứ vào những
sự kiện chính trị xã hội đã diễn ra trong nước ta và trong đảng ta vừa qua,
chúng tôi đi đến một số kết luận sau đây:
1.
Nguyện
vọng Dân chủ hoá đất nước (rất đúng) trong toàn Dân, toàn Đảng đã lên đến cao
trào, cực điểm. Nếu không có giải pháp “hạ nhiệt” quyết liệt, dứt điểm ngay, có
thể gây nguy hiểm đến ổn định chính trị chung và sự an toàn của đất nuớc;
2.
Có
nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng này, không tại riêng ai. Song tiêu điểm
tập trung trực tiếp nhất hiện nay lại rơi vào chỗ anh Nguyễn Phú Trọng, vì
anh tiêu biểu cho phía kiên trì chủ nghĩa Mác Lê độc quyền toàn trị mất dân chủ,
đang đẩy mạnh các biện pháp ngăn chặn, chấn áp các hoạt động chính đáng trong
phạm vi quyền làm chủ của nhân dân. Đó là lẽ tự nhiên dễ hiểu thôi.
3.
Vì
vậy, đề nghị Bộ Chính trị nên có giải pháp tình thế kịp thời, làm “xì
hơi” dễ dàng và hợp lý nhất. Theo tôi, có nhiều ý kiến cho rằng Bộ Chính trị nên
để anh Nguyễn Phú Trọng nghỉ ngơi dưỡng sức, vì quả thật sức khoẻ của anh do
làm việc căng thẳng và cũng coi như do cú sốc thất bại trong các chỉ đạo quyết
đoán cá nhân cụ thể của anh nên anh đã xuống sức nhiều, cả về sự lầm lẫn hỗn
độn trong tư duy . . .(đã có dư luận từ thời làm bí thư Hà Nội)
4.
Trong
khi để anh Trọng tạm thời nghỉ ngơi (dứt điểm không cần can dự gì vào công việc
của Bộ Chính trị nữa), thì nên để Bộ Chính trị làm việc tập thể thực sự thông
qua bàn bạc và biểu quyết. Điều khiển các cuộc họp của Bộ Chính trị là
để mấy anh chủ chốt thay nhau chủ trì (việc này chúng tôi đã có kinh nghiệm dân
chủ lãnh đạo thực tế). Nhân dịp này, ta cần yêu cầu Ban Bí thư, Quốc hội, và
Ban thường vụ QH .và bên Chính phủ . .. .cần phải làm việc hết sức mình, không
được dựa dẫm như khi TBT còn đang chủ trì. Đây cũng là một dịp để tập sự làm
quen Dân chủ hoá ngay trong Đảng và trong Quốc hội, (riêng Chính phủ thì vẫn là
bên triển khai, theo nguyên tắc thủ trưởng, không nên nhầm lẫn). Đó là điều
sống còn của Đất nước và của Đảng hiện nay.
5.
Thông
báo ra bên ngoài là do sức khoẻ, Đ/C TBT được Bộ Chính trị giải quyết cho nghỉ
công việc một thời gian. Trong thời gian này, Các đồng chí Trương Tấn Sang,
Nguyễn Sinh Hùng và Nguyễn Tấn Dũng sẽ tạm thời tập thể lãnh đạo hoạt động của
Bộ Chính trị. Mọi việc tiếp theo sẽ được TƯ Đảng chỉ đạo giải quyết sau.
Ngưòi kiến nghị:
đảng viên Vũ Duy Phú.
Kính gửi Ông Obama
Với sự kính trọng đặc biệt, tôi xin
trình bầy với ông một việc như sau.
Hồ
Chí Minh, với “luận cương cách mạng dân tộc dân chủ” (không theo đường lối Quốc
tế Cộng sản) nên đã bị Stalin cử cán bộ cộng sản chính hiệu của mình đến tịch
thu tài liệu, sau đó với Tuyên ngôn độc lập, Hiến pháp năm 1946 theo mô hình
của Pháp và Mỹ, và Chính phủ đa nguyên, đa đảng được lập ra lần đầu tiên ở VN, sẵn
sàng gia nhập Liên hiệp Pháp, điều đó khẳng định rằng, Hồ Chí Minh – Việt Nam,
nếu không bị Pháp với sự giúp sức của Mỹ xâm lược trở lại (1946), thì Việt Nam,
dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh, đã là một nước theo đường lối Tự do
Dân chủ đa nguyên, không bị rơi vào tay Nga Xô và Trung cộng (1949 mới
ra đời). Mọi sự rắc rối và nhầm lẫn tệ hại xẩy ra ngay sau thắng lợi cách mạng
1945 và cho đến tận hôm nay là do sai lầm chiến lược tệ hại của Mỹ và Pháp đối
với Việt Nam
từ thủa ấy! Vì bị buộc phải dựa và Nga Xô và Trung cộng để bảo vệ nền
độc lập non trẻ, tức là bị buộc phải dựa vào những chế độ độc đảng toàn trị mất
dân chủ, nên cuối cùng VN đã buộc phải từ bỏ mục tiêu trở thành một nước tự do
dân chủ đa nguyên (để thật sự hoà cùng trào lưu văn minh thế giới), buộc phải bị
động trở thành một nước độc đảng toàn trị nguyên gốc . . .nên đã vấp rất nhiều sai
lầm, khuyết tật, như đã và đang xẩy ra. Nay việc khắc phục những tư duy và thói
quen sai lầm đã kéo dài ăn sâu đến tận từng người dân của VN là
hoàn toàn không phải dễ, và theo tôi trách nhiệm tinh thần và nhân đạo của Pháp
và Mỹ, chừng mực nào đó còn là của cả nước Nga tiến bộ hiện nay, và nhiều đồng
minh của Mỹ tham chiến tại VN, đối với câu chuyện này vẫn còn rất nặng nề,
không thể thoái thác!.
Trong
khi ở Syry, chính quyền đương thời thối nát bị nhân dân một nửa nước nổi lên
chống lại, đấy là việc của nội bộ nước họ,
(theo tôi, ông Alasat phải từ chức là hợp lý nhất), vậy mà đông đủ các nước
phát triển, trong đó có Pháp và Mỹ đang cố sức giúp gỡ rối cho họ. Còn đối với
Việt Nam, tại Việt Nam hiện nay, Trung quốc- một nước lớn gấp VN gần mười lăm
lần, lại cùng là uỷ viên Hội đồng bảo an với Mỹ, Pháp, Anh và Nga, đang làm bao
điều sai trái với luật pháp quốc tế, rất thất nhân tâm vô nhân đạo đối với nhân
dân VN, với nước VN, tạo quan hệ rất bất
công, nguy hiểm giữa 2 nước thành viên LHQ, thì các ông gần như bỏ mặc, hoặc
gần như “trung lập” giữ gìn quan hệ ! Hoặc là lên tiếng giúp đỡ cho phải phép !
Trong
khi việc sử dụng vũ khí hoá học ở Syri mới đang là hiện tượng đáng nghi ngờ,
thì thế giới đã lo lắng đến mức đe doạ thẳng tay trừng phạt, còn hậu quả đau
thương tàn khốc do hàng ngàn tấn vũ khí hoá học đã công khai, nhẫn tâm trải
xuống Việt Nam
và còn đang gây hậu quả thảm hại thì lại bị thế giới văn minh coi là chuyện đã
qua !
Tôi
thấy những
điều đó là rất bất công. Tôi xin khẩn thiết kiến ghị với các ông, hãy vì
chuộc lại sai lầm cũ của mình đối với nhân dân Việt nam mà ra tay ngăn cản thực
sự trước sự lấn át, chèn ép và xâm lược, trắng trợn vi phạm luật pháp quốc tế
của Trung Quốc đối với Việt nam. Đây không chỉ là sự rửa tội lỗi lầm nhân
đạo và sai lầm chiến lược rất lớn trước kia của thế giới văn minh đối với Việt
Nam, mà còn là trách nhiệm của những Uỷ viên Hội đồng bảo an của LHQ trước
những hành động sai trái rất rõ ràng với luật pháp quốc tế của một thành viên
quan trọng trong tổ chức này!
Tôi
vẫn ghi nhớ những câu nói bất hủ trong các diễn văn của Ông Obama, như có lần
ông đã nới: "An ninh lâu dài của chúng ta sẽ có được không phải từ khả năng gây ra nỗi
sợ hãi đối với các dân tộc khác mà thông qua khả năng đáp
ứng niềm hy vọng của họ. Và công việc đó
sẽ được thực hiện tốt nhất thông qua sức mạnh của sự chính trực và nhân phẩm
của người dân Mỹ". Hoặc trong diễn văn đầu năm 2013: “Trên hết, Mỹ
cần phải tiếp tục là ngọn hải đăng cho tất cả những ai tìm kiếm
tự do trong thời kỳ thay đổi mang tính lịch sử này” Việt Nam đấu tranh
kiên cường mấy chục năm nay để dành lấy quyền tự do thật sự trong ngôi làng
toàn cầu, mà đến nay vẫn chưa đạt được. Vì vậy, tôi không chỉ nhìn lên phương
Bắc để hy vọng vào những trái tim con NGƯỜI còn đang hiện hữu nơi đó, mà cũng
đồng thời đang hướng về các nước phát triển, trong đó dẫn đầu là nước Mỹ, như
là hướng
về những ngọn hải đăng cho niềm hy vọng của đất nước mình.
Tôi
xin mạn phép nhắc Ông cần quan tâm nhiều hơn đến sự hung hăng quá trớn mất cả lý
trí lẫn xúc cảm của Trung Nam Hải, không chỉ vì quyền lợi của riêng Việt Nam,
mà là vì nền hoà bình và công lý chung trên thế giới, vì tương lai của toàn thể
Loài người những thế kỷ sắp tới trên hành tinh. Tôi cũng xin nhắc lại những lời
bàn rất chí lý của nhiều công dân chính trực của nước Mỹ nói với ông, rằng ông
đã cam kết quá mạnh mẽ với những thứ còn mơ hồ, như vũ khí hạt nhân của Ỉran,
của Triều tiên, vũ khí hoá học của Syri . . .nhưng ông lại rất e dè trước những
biểu hiện vô luân, vi phạm luật pháp quốc tế rảnh rành tại Đông Nam Á và một số
nơi khác. Người dân Mỹ cũng đã bàn thảo với ông rằng, đối với sự nghiệp bảo vệ lòng
chính trực và công bằng của công dân Mỹ và của các nước, đặc biệt là bênh vực
và bảo vệ các nước nhỏ yếu, thì 1+1+1+1 sẽ lớn hơn 4 rất nhiều. Tôi thật bất
nhã khi nhắc lại những điều trên với một Tổng thống đã nhiều năm và hiện vẫn là
nhân vật số một trong danh sách những người tài năng nổi tiếng nhất của thế
giới. Sở dĩ tôi dám mạnh dạn như vậy, là bởi vì tôi rất tin ở trí tuệ khá đặc
biệt và trái tim nhân hậu của ông, người mà tôi vẫn nhiệt tình ủng hộ bằng thư
từ qua lại ngay từ những ngày ông còn đang vận động tranh cử để trở thành tổng
thống nước Mỹ vĩ đại.
Xin
gửi tới ông lời chào rất kính trọng.
Hà
Nội, ngày 15 tháng 5, năm 2013
Vũ Duy Phú, một công dân hành tinh.
TB: Xin phép ông
cho công bố bức thư ngỏ này trên trang mạng của tôi.
Đảng CS
Việt Nam
cần phải rất tỉnh táo
nếu muốn
tiếp tục lãnh đạo đất nước
Cần
thừa nhận Chủ nghĩa Mác – Lê đã lỗi thời. Nếu có điều gì chúng ta còn vương
vấn, nuối tiếc, đó là những lý tưởng tốt đẹp, nhưng siêu hình, những lý thuyết rất
hay, nhưng viển vông, không thể thích hợp với thực tiễn Loài người hiện nay
trên thế giới và trong nước. Lịch sử và hiện tại cũng chứng minh rằng, sự lãnh
đạo của một đảng cộng sản cũng không phải là một điều kiện nhất thiết, tiên
quyết để một đất nước giành và giữ được độc lập, xây dựng được cuộc sống hoà
bình, ấm no, giầu có, hạnh phúc !
-
Do
kéo dài thể chế độc quyền toàn trị chỉ thích hợp với thời chiến, nên điều đó đã
dẫn đến sự tha hoá đội ngũ đảng viên và lãnh đạo, trước kia là căn bệnh “sùng bái
cá nhân”, nay là bệnh khuất phục trước uy quyền của các cấp uỷ đảng ở mọi cấp,
mọi nơi. Từ tha hoá lãnh đạo, dẫn đến tha hoá toàn đảng, lan ra toàn xã hội.
Căn bệnh nan y này không thể dùng liều thuốc tự giác, thân ái “phê bình và tự
phê bình” , bằng cải cách nửa vời để khắc phục được nữa. Liều thuốc hiệu quả
truyền đời của Loài người là chọn lọc tự nhiên trong “cạnh tranh sinh tồn” một
cách hoà bình và trí tuệ, chừng nào tất cả mọi người chưa trở thành Thánh hay
Phật..
-
Đảng
Cộng sản, do xuất xứ giai cấp công nông của mình, thực tế chỉ đại diện và vượt
trội về lòng căm thù bóc lột, sự bất bình đẳng xã hội, lòng yêu nước cao độ . .
., nhưng chưa đại diện đầy đủ cho trí tuệ tài năng toàn xã hội. Hơn thế, do thể
chế độc đảng toàn trị, “hôn phối cùng huyết thống” (chỉ tập trung chọn lọc đề
cử nhân tài lãnh đạo trong nội bộ đảng) nên đội ngũ lãnh đạo ngày càng sút kém,
vì thế càng không đại diện đầy đủ cho trí tuệ sức mạnh toàn dân tộc. Chính vì
vậy, bên cạnh những thành tích do mặt mạnh của đảng tạo ra (chiến đấu và chiến
thắng địa chủ và quân xâm lược . . ..) , thì khi chuyển sang xây dựng hoà bình,
cũng do xuất xứ giai cấp của mình (từ người lao động ít học, chưa từng quản lý
xã hội và sản xuất kinh doanh là chủ yếu), nên đã vi phạm khá nhiều khuyết tật
và sai lầm (như đấu tranh giai cấp một mất, một còn, khác ta là địch, CCRĐ,
nhân văn giai phẩm, triệt phá công thương nghiệp tư nhân, hợp tác xã cao cấp, chia
tách, nhập tỉnh, và địa giới hành chính bừa bãi, ngăn sông cấm chợ, triệt phá
nhà cửa của tư sản, chiến lược quy hoạch nhiều thiếu sót, sai lầm, các chính
sách chế độ mất lòng người, văn hoá – giáo dục – KHKT trì trệ, công nghiệp hoá
mấy chục năm mà vẫn luẩn quẩn như hiện nay . . ) Đó là do Đảng chưa nắm vững
quy luật tự nhiên và xã hội, lại không tôn trọng sử dụng nhân tài do chính đảng
đào tạo ra và nhân tài nói chung của đất nước.
-
Cần
phải nhắc đến cái nền tảng xã hội và tri thức phong kiến thuộc địa rất thấp vốn
có của Việt Nam , và di sản nặng nề của mấy cuộc chiến tranh tàn khốc kéo dài
mà đảng ta đang thừa hưởng; Cần phải tính đến bối cảnh thế giới đang rất phức
tạp và VN đang bị thua thiệt. Nên chỉ với trí tuệ bó hẹp trong nội bộ (dù đảng
có nắm đến hết các chức vụ nhà nước), lại mang đặc điểm rất chủ quan kiêu ngạo
cộng sản . . .thì Đảng kiểu cũ này hoàn
toàn không đủ sức để vực dậy một đất nước nhiều khó khăn khuyết tật và trong
hoàn cảnh quốc tế như hiện nay.
Hiện
nay Đảng chỉ tồn tại được, một mặt, bằng thành tích, vinh quang và lòng tin của
dân có được từ quá khứ và nhờ nền chuyên chính độc tài ngày một tăng lên của mình,
mặt khác, do vì Đảng chưa cho phép các lực lượng đối lập phát huy vai trò của
chúng.
Với
tất cả cái vốn liếng cơ đồ tóm lược nói trên, đảng ta chỉ có thể nói là vẫn còn
đủ điều kiện để lãnh đạo đưa đất nước tiến lên nhanh nhằm đuổi kịp và đứng
ngang hàng với các cường quốc năm châu, nếu đảng ta không tiếp tục tự ru ngủ, u
mê, mà sáng suốt, tỉnh táo, nhậy bén để tự làm một cách thắng lợi cuộc đại cách
mạng chỉnh đốn bản thân mình
Cuộc
đại cách mạng hoà bình đại tu lột xác Đảng nên bao gồm:
1.
Cương
quyết từ bỏ CN Mác – Lê, thực lòng quay trở về với đường lối tư tưởng và đạo
đức Hồ Chí Minh, với tinh thần và bản chất của Tuyên ngôn lập nước và Hiến pháp
năm 46, phù hợp với trào lưu đại đoàn kết hợp tác hội nhập bình đẳng trên toàn
cầu.
2.
Dũng
cảm thừa nhận rằng, hiện nay chế độ TBCN
vẫn còn đang là chế độ tiên tiến nhất trên thế giới, mặc dù nó vẫn còn nhiều
khuyết tật.và đang phải đấu tranh quyết liệt để khắc phục, hoàn thiện. Nhưng
chế độ của chúng ta và của TQ lại còn nhiều khuyết tật hơn , lại không thấy lối
ra, và trước mắt khả năng khắc phục hoàn thiện để tiến lên văn minh còn khó
khăn hơn nhiều.!
3. Cương quyết, dũng cảm vì đất nước và vì
chính sự tồn tại của Đảng mà từ bỏ chế độ độc đảng toàn trị. Hãy thông qua cạnh
tranh công khai, minh bạch bới các cuộc tuyển chọn, bầu cử trên tinh thần nhân dân làm chủ thật sự. Đảng có trách nhiệm chỉ đạo tổ chức nghiêm túc và tham gia bình đẳng các
cuộc tuyển chọn cạnh tranh công khai minh bạch đó. Và như thế Đảng sẽ không còn
nuông chiều làm hư hỏng đảng viên và các
cấp lãnh đạo của đảng. Nhân tài đất nước, bao gồm cả nhân tài của Đảng khá
nhiều, sẽ như lá mùa thu mà xuất hiện
(chứ không chỉ quanh quẩn từ trong các tổ chức đảng và từ các cấp uỷ đảng, hoặc
thông qua “hiệp thương” hình thức, thường dối trá, bịp bợm).
4.
Cương
quyết xây dựng Nhà nước pháp quyền hoàn chỉnh, hiện đại, Thị trường tự do có
điều tiết, quản lý chặt chẽ, và Xã hội dân sự lành mạnh, thông thái, Hội nhập
bình đẳng với toàn cầu
5.
Để
làm được thành công quá trình lột xác trưởng thành và vẫn giữ được vị trí lãnh đạo
đất nước, Đảng cần cương quyết dũng cảm cải cách dân chủ hoá nội bộ
cho thật nhanh và thành công; từng bước, có kế hoạch chu đáo dân chủ hoá toàn
xã hội. Trên tinh thần nhận định rằng, “cái sai đã có, đang tồn tại là do thể
chế sai lầm, không của riêng ai”, thì đất nước sẽ vẫn ổn định và phát triển,
nếu đảm bảo quyền lợi của mọi tầng lớp trong Đảng và trong xã hội vẫn được bảo
toàn, nhưng buộc phải điều chỉnh dần dần từng bước nhưng khẩn trương cho hợp lý,
hợp luật và hợp lòng dân (quyền lợi không do độc quyền, tham nhũng,
tiêu cực, bất công, ranh ma, xảo trá mà có nữa), và phù hợp xu thế của thời
đại.
6.
Trên
tinh thần đó, kiến nghị TƯ Đảng, Quốc hội, Chính phủ, Mặt trận bước đầu tiên là
hãy dũng cảm, thật lòng tiếp thu ý kiến đóng góp của nhân dân, đừng kiên trì
bảo thủ, chữa chạy nửa vời nữa. Hãy cùng toàn dân sửa đổi Hiến pháp cho tân
tiến, hiện đại.
Đảng không còn con đường vinh quang nào
khác là tỉnh táo hơn, tự lột xác để tồn tại !
Một công dân- đảng viên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét