(PetroTimes) - Theo GS Hồ Ngọc Đại, một đứa trẻ học giỏi toán đáng được đề cao thì những đứa trẻ chăm quét nhà cũng nên được khen. Quan niệm về sự bình đẳng, dám chịu trách nhiệm, biết chia sẻ là điều tiên quyết trong giáo dục hiện đại. Và nếu muốn đổi mới tận gốc nền giáo dục Việt Nam thì phải bắt đầu từ lớp 1. Thế nhưng, nền giáo dục nước ta hiện không xác định được mục đích cơ bản nên sách giáo khoa toàn sử dụng “vốn tự có” và vì lợi ích của chính họ. PetroTimes đã có cuộc trao đổi với giáo sư về câu chuyện này.
“Có đến đâu làm đến đó”
PV: Gần đây dư luận đang sôi nổi bàn về việc học sinh phổ thông chỉ cần học 9 năm là đủ, giáo sư nghĩ thế nào về vấn đề này?
GS Hồ Ngọc Đại: Học 9 năm hay 12 năm không phải là vấn đề cốt lõi. Thực ra, xưa nay người ta không dám công khai đề cập đến vấn đề của giáo dục Việt Nam là giáo dục vì lợi ích của ai? Tôi có thể khẳng định, ở bất cứ thời đại nào, đó vẫn là câu hỏi mấu chốt nhất.
Vì lợi ích của ai mà cần học 9 năm hay 12 năm? Theo tôi, có hai lợi ích và hai cách xử lý, một là lợi ích của người hưởng giáo dục và lợi ích của những người xung quanh nó bao gồm thầy giáo, gia đình, các nhà quản lý, Đảng và Nhà nước… Nếu lợi ích đó mọi người không nói ra một cách công khai, minh bạch thì sẽ làm giáo dục một cách “ậm ờ”.
Sai lầm hiện nay là không xác định được đâu là mục đích cơ bản của giáo dục vì lợi ích của ai. Vì thế, những người viết sách giáo khoa về cơ bản là vì lợi ích của chính họ. Tất nhiên không ai dám nói ra điều đó, nhưng bản chất là như vậy.
Giáo sư Hồ Ngọc Đại
PV: Thế nhưng, người ta đang có ý định viết lại sách giáo khoa. Nói như thế, chẳng hóa ra là chúng ta lại đang thay cái sai bằng một cái sai khác?
GS Hồ Ngọc Đại: Nhiều nhà giáo dục hiện nay đều dùng “vốn tự có” để kiếm sống, tức là luyện đại học rồi phiên phiến dùng kiến thức đó để dạy phổ thông. Viết giáo khoa nhưng họ không nghiên cứu đối tượng mà họ phải phục vụ. Ví như chuyện huy động những người dạy đại học viết sách giáo khoa phổ thông là điều hoàn toàn vớ vẩn vì họ có biết gì về phổ thông, về trẻ em đâu. Với mấy chữ “vốn tự có” họ viết “phiên phiến” đi là thành sách giáo khoa phổ thông. Đã có lần tôi gọi một số người viết sách giáo khoa vừa bất tài vừa thất đức. Và điều nguy hiểm nhất là họ chỉ vì lợi ích của chính họ, bằng “vốn tự có” của họ. Đó là điểm mấu chốt nhất mà có ai dám nói ra đâu? Họ nhân danh nhiều thứ, nhưng bản chất là phục vụ lợi ích cho chính họ. Và khi mà người ta đặt lợi ích của mình lên trên hết thì con trẻ sao còn được coi trọng nữa.
Trước đây, có những người từng làm việc ở cơ quan tôi, sau đó bị loại vì không đủ sức nhưng họ lại là tác giả sách giáo khoa, thậm chí còn là chủ biên. Họ bị loại vì không chịu tu dưỡng nghiệp vụ mới mà chỉ dựa vào vốn liếng kiến thức ít ỏi. Tôi đã cảnh báo chuyện này cách đây mấy chục năm rồi nhưng không ai để ý.
Vừa rồi giáo dục có chương trình giảm tải vì chương trình nặng quá. Nguyên tắc giảm tải về mặt chính trị xã hội là đúng nhưng về mặt nghiệp vụ thì hoàn toàn vớ vẩn, thực thi hoàn toàn sai lầm.
PV: Đúng là luôn tồn tại khoảng cách giữa chính sách và sự thực thi trong nhiều lĩnh vực ở nước ta. Cụ thể thì sai lầm về mặt thực thi chính sách giảm tải giáo dục thể hiện ở đâu, thưa giáo sư?
GS Hồ Ngọc Đại: Tư duy của họ thô sơ lắm, theo kiểu thấy phần nào nặng quá là họ vứt bỏ luôn. Như kiểu người ta đang gánh thấy nặng quá là nhặt bớt bỏ đi. Lẽ ra cách giảm tải hữu hiệu nhất là không gánh bằng vai mà bằng trí óc ví như chở bằng ôtô. Phải xác định được rằng, những thứ đang gánh không đáng gì cả nhưng vì anh gánh bằng đôi vai thịt, bằng sức cơ bắp thì thấy mệt là phải. Do đó, mục đích của giảm tải không phải là giảm bớt chương trình đang dạy hiện nay mà phải thay đổi toàn bộ cơ cấu cả nội dung, phương pháp, thể chế tổ chức. Nhưng họ lại không đủ sức làm việc ấy vì trong “vốn tự có” của họ không có sẵn. Đó là vấn đề trước đây mọi người chỉ dám nói à ơi nhưng nay, với nền văn minh hiện đại thì phải rạch ròi.
Làm thế nào để mỗi ngày đến trường là một ngày vui
Bây giờ, đổi mới căn bản và toàn diện là phải xác định lại vì lợi ích của ai mà làm. Nếu vì lợi ích trẻ con mà anh điều chỉnh lợi ích bản thân thì quá tốt nhưng ngược lại, anh từ bỏ lợi ích của bọn trẻ, chỉ chăm chăm làm lợi cho bản thân thì là vô đạo đức. Việc dung hòa hai lợi ích hoàn toàn có thể thực hiện được. Anh phải nghiên cứu lợi ích của trẻ con, hỏi chúng nó muốn gì chứ anh không thể áp đặt chúng nó. Chẳng hạn người ta bán hàng hóa ngoài chợ, người buôn bán có lợi nhưng song song đó vẫn phải có lợi ích của người tiêu dùng. Nhưng hàng hóa khác giáo dục, sách giáo khoa với chương trình dạy là một món hàng buộc khách phải mua, dù có lợi hay không có lợi cho họ. Bản chất của sản xuất hàng hóa phải vì lợi ích người tiêu dùng, từ đó mới có quyền mưu cầu lợi ích cho mình. Chỉ tiếc là giáo dục chỉ có một, duy nhất nên nó bắt ta phải dùng, phải nghe và theo.
Bắt học thêm vì lợi ích của ai?
PV: Chúng tôi đã từng hỏi một cô giáo rằng, nếu bây giờ muốn đổi mới căn bản và toàn diện giáo dục thì phải bắt đầu từ đâu. Cô giáo ấy đã không trả lời được vì cho rằng, có quá nhiều thứ phải làm và đều nên làm cùng với nhau, không phân thứ hạng. Giáo sư nghĩ thế nào về chuyện này?
GS Hồ Ngọc Đại: Cá nhân tôi không nghĩ như vậy. Bây giờ phải điều tra lại lợi ích trẻ con. Trẻ con chấp nhận, chưa chắc anh đã thành công, nhưng trẻ con không chấp nhận nhất định anh thất bại. Trẻ con, gia đình, xã hội không chấp nhận thì rõ ràng là thất bại. Hiện giờ, mọi người buộc phải chấp nhận vì không còn sự lựa chọn thứ hai.
Đã đến lúc mình phải minh bạch mọi chuyện, đã qua rồi giai đoạn mập mờ. Vì vậy, vấn đề căn bản nhất hiện nay là phần lớn những nhóm tác giả hay chủ biên đều vì lợi ích của họ mà hy sinh lợi ích dân tộc, tập thể. Đó là tội ác. Tôi là người trong cuộc nên hiểu rõ, cũng vì vậy khi tôi nói không ai cãi được. Bởi nó là toàn bộ sự thật chưa ai dám nói ra. Bắt con người ta học thêm vì lợi ích của ai, chẳng phải vì lợi ích của những người dạy thêm sao?
Trẻ em cần được vui chơi, phát triển tâm sinh lý tự nhiên theo đúng độ tuổi
PV: Nói như thế có hơi cực đoan không thưa giáo sư? Chẳng lẽ lại không có chút hữu ích nào cho học sinh? Thực tế thì chúng ta cũng có những học sinh học giỏi và theo được các chương trình giáo dục đang bị xem là quá nặng hiện nay?
GS Hồ Ngọc Đại: Họ chỉ vin vào cái cớ, chứ đó không phải căn cứ vào nguyên nhân. Anh phải tôn trọng lợi ích người khác thì lợi ích của anh mới chính đáng được.
Trẻ em 0-2 tuổi, 3-5 tuổi, 6-11 tuổi, 12-18 tuổi, quá 18 tuổi phải có những phương pháp giáo dục khác. Có thể ví trẻ em như hạt giống đem gieo. Hạt giống ấy, khi nảy mầm nó sống khác, khi thành cây, ra hoa, kết trái... nó lại theo một đời sống khác. Như vậy, sự phát triển của con người là tập hợp những giai đoạn phát triển khác nhau về chất. Nếu hiểu được như vậy sẽ tổ chức được hệ thống giáo dục rất tự nhiên, phù hợp với từng lứa tuổi và sẽ thành công. Nếu giáo dục theo kiểu lý thuyết thực dụng, rất có thể sẽ có hiệu quả tức thời, nhưng về lâu dài không thể bền vững được. Và cuối cùng, chúng ta sẽ rơi vào chủ nghĩa kinh nghiệm chứ không phải khoa học. Không thể phủ nhận xử lý theo chủ nghĩa kinh nghiệm là hoàn toàn sai, nó cũng có cái đúng nhưng xác xuất đúng rất thấp.
PV: Vậy phương án để đưa đạo đức giáo dục quay trở lại với mục đích cuối cùng và duy nhất của nó là gì?
GS Hồ Ngọc Đại: Có nhiều phương án nhưng khi biểu quyết, đa số tất nhiên đa số sẽ thắng thiểu số. Nếu mọi phương án đều được công khai, dân chúng được quyền chọn lựa kết quả thì sẽ khác. Thế nên, ít nhất phải có hai phương án để nhân dân lựa chọn. Nếu chỉ có một sẽ tạo tư duy theo kiểu độc quyền, là điều hoàn toàn không nên trong giáo dục. Một xã hội dân chủ, văn minh không chấp nhận kiểu tư duy đó. Tôi sang Nga, ra đường không bao giờ nhìn thấy hai người ăn mặc giống nhau. Tôi mong lắm chuyện đó sẽ xảy ra ở nước mình và giờ cũng bắt đầu rồi đấy.
Có nhiều phương án, lựa chọn, khác nhau, nhiều bộ sách giáo khoa và tùy vào nhu cầu để lựa chọn nhưng vẫn có khung chương trình chung. Khi có nhiều phương án chọn lựa anh sẽ coi trọng người dùng. Không có độc quyền nào tốt cả, có thể anh cho phương án này là tốt nhất, nhưng quan trọng là tốt nhất với những ai, dân không phải là tất cả. Ví dụ mọi người nói, ăn sữa là tốt, nhưng trẻ em nông thôn có cần ăn sữa đâu vẫn tốt đấy thôi. Họ đã lựa chọn, tất nhiên họ buộc phải chấp nhận sự lựa chọn đó.
Theo tôi, ít nhất là phải xóa bỏ cơ chế độc quyền, từ đó, cho ra đời nhiều bộ sách, nhiều giải pháp khác nhau để thầy trò lựa chọn.
Những tiết học ngoại khóa luôn mang lại sự hứng khởi cho trẻ
PV: Nhưng thưa giáo sư, liệu có phải ai cũng có đủ trí, lực để lựa chọn cho mình một phương án tối ưu, một bộ sách hợp lý?
GS Hồ Ngọc Đại: Trình độ dân trí sẽ ngày một cao hơn. Tôi dạy trẻ con 3 điều, một là phải biết yêu đất nước, hai là phải có trách nhiệm với những việc mình làm, thứ ba là biết chia sẻ với người khác, biết chấp nhận sự khác biệt của người khác. Từ nhỏ phải có trách nhiệm với những việc mình làm để sau này ra xã hội mới có trách nhiệm với những điều lớn lao hơn.
Giáo dục muốn đổi mới phải bắt đầu từ lớp 1. Chẳng hạn, những em học toán giỏi đáng được đề cao, trong khi những em quét nhà giỏi cũng nên được khen chứ.
Mọi người khuyên nên học tập Ngô Bảo Châu nhưng tôi can, không để làm gì cả vì có người rất giỏi điều này nhưng lại rất kém những việc khác. Sống trong xã hội hiện đại phải biết chia sẻ, và phải biết chấp nhận. Như vậy sẽ hài hòa hơn để tránh tư duy ích kỷ. Trong bữa ăn, có thể món này anh không thích nhưng tôi thích thì sao, anh không thể áp đặt gu ăn uống của anh vào tôi được. Chúng ta sống trong quan hệ một chiều bị ảnh hưởng nhiều bởi tư duy vua đã nói thì tôi phải nghe, nhưng xã hội hiện đại cởi mở hơn. Dân chủ sinh ra và lớn lên từ trong lòng cuộc sống. Ngày xưa, bố mẹ nói con phải nghe vì ruộng của bố, đất của bố, con không nghe thì chết đói nhưng bây giờ con có lương, có thể tự sống. Trong đời người không có gì quan trọng hơn sự sống của người ta, lợi ích đó là cơ bản nhất.
Vì vậy, hiện nay khái niệm cần tuyên truyền là về lợi ích, nó khác hoàn toàn với vụ lợi chỉ biết đến lợi ích cá nhân. Con người ngày càng khôn ngoan hơn và khi đó họ sẽ ý thức rõ hơn về lợi ích. Ra chợ mặc cả giá cũng chỉ vì lợi ích, buôn bán giành giật cũng là lợi ích đấy thôi.
Mọi người nên nhớ, xã hội hiện đại lấy lợi ích làm nguyên tắc cơ bản . Xã hội hiện đại là xã hội chuyên nghiệp, nghĩa là làm việc gì cũng có lợi ích cao nhất. Bây giờ người ta khen nhau là có nghiệp vụ, làm ngân hàng có nghiệp vụ, nhà báo có nghiệp vụ, anh chữa xe cũng có nghiệp vụ.
Bây giờ anh đào tạo thế nào họ cũng phải chấp nhận nhưng nếu có nhiều phương án thì anh buộc phải đào tạo theo cách khác mới cạnh tranh được.
PV: Theo như giáo sư nói, thì có nghĩa điều quan trọng nhất hiện chúng ta phải làm là xác định rõ mục tiêu của nền giáo dục rồi sau đó từ mục tiêu sẽ có các yêu cầu?
GS Hồ Ngọc Đại: Xã hội sẽ tự điều chỉnh để thích nghi, bất cứ cá nhân nào không thể muốn mà được. Xu hướng xã hội là chuyên nghiệp hóa. Xã hội nông nghiệp, các cá nhân đều hao hao nhau nhưng trong xã hội hiện đại các cá nhân hoàn toàn khác nhau.
Hiện nay, có những trường thực sự có chất lượng, vì xã hội đòi hỏi như thế. Trong xã hội cũ, các cá nhân hao hao nhau như củ khoai tây nhưng xã hội hiện đại không bao giờ có hai người giống nhau. Chuyện đó không phải lỗi của ai cả mà là đặc trưng mang tính thời đại. Mọi người nên tuyên truyền trong xã hội ý thức về lợi ích. Những kẻ sử dụng “vốn tự có” sinh sống trên lợi ích của trẻ em thì nên và cần loại bỏ.
Ngày trước đã có chuyện một thứ trưởng từng bắt các giáo viên không được bỏ một dấu phẩy trong sách giáo khoa. Quyền lực có sức mạnh, nhưng cũng chịu tác động ngược của sức mạnh đó. Sự tuân phục quyền lực với con người hiện đại lại không phải là chủ yếu. Ngoài mặt có thể như thế nhưng trong bụng lại khác, mà quan trọng lại là cái trong bụng. Hỏi ai đồng ý thì giơ tay sẽ giơ tay hết nhưng trong bụng lại không đồng ý.
Cái quan trọng của giáo dục là phải xác định được toàn bộ nền giáo dục phục vụ cho con trẻ, tất cả vì lợi ích của con trẻ. Làm được thế thì sẽ thành công.
Trong giai đoạn 2013-2015, nhiệm vụ chủ yếu của chương trình hành động là hoàn thiện đề án “Đổi mới căn bản, toàn diện giáo dục và đào tạo, nâng cao chất lượng nguồn nhân lực, đáp ứng yêu cầu công nghiệp hóa, hiện đại hóa trong điều kiện kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa và hội nhập quốc tế”, trình Ban Cán sự Đảng, Chính phủ; đổi mới quản lý giáo dục; phát triển đội ngũ nhà giáo và cán bộ quản lý giáo dục; đổi mới nội dung, phương pháp dạy học, thi, kiểm tra và đánh giá chất lượng giáo dục; tăng nguồn lực đầu tư và đổi mới cơ chế tài chính giáo dục; tăng cường hỗ trợ phát triển giáo dục đối với các vùng khó khăn, dân tộc thiểu số và đối tượng chính sách xã hội; phát triển khoa học công nghệ và khoa học giáo dục, nâng cao hiệu quả hợp tác quốc tế về giáo dục và đào tạo.
Giai đoạn 2 (2016-2020), thực hiện thống nhất đầu mối quản lý và hoàn thiện tổ chức bộ máy quản lý Nhà nước về giáo dục. Triển khai thực hiện đổi mới chương trình giáo dục phổ thông; tiếp tục thực hiện đổi mới giáo dục nghề nghiệp, đại học và một số nhiệm vụ của giai đoạn 1 với các điều chỉnh bổ sung; tập trung củng cố và nâng cao chất lượng giáo dục; tiếp tục thực hiện đề án nâng cao chất lượng dạy và học ngoại ngữ, tin học trong hệ thống giáo dục quốc dân. Tiếp tục thực hiện đề án quy hoạch phát triển nhân lực, chương trình phát triển ngành sư phạm và các trường sư phạm. Tham mưu với Chính phủ, Quốc hội xây dựng Luật Nhà giáo…
|
Thái Linh - Thanh Huyền (thực hiện
14 phản hồi cho “Lợi ích giáo dục và… tội ác!”
Tại sao bao thế hệ trẻ của VN phải chịu hậu quả cay đắng của một nền giáo dục càng cải cách càng sai , Lỗi này không có ai phải chịu trách nhiệm . Thế nên sau mấy mươi năm trồng người chúng ta đã có một thế hệ lao động trẻ cứ na ná như khuôn đúc sẵn : SAO GIỐNG NHAU ĐẾN THẾ
lehao :
“Đã đến lúc mình phải minh bạch mọi chuyện, đã qua rồi giai đoạn mập mờ.”
Ủa, thật vậy sao?
Hoàng Nghĩa Thắng :
Hoan hô GS nói thật!
X men :
Hậu quả giáo dục bây giờ thì xin đọc bài : chuyện lạ Mỹ Lai của anh Nhất thì biết rõ ngay mà
Phuong Nam :
Những yếu kém, trì trệ, lạc hậu hiện nay của nền giáo dục VN:
- Chương trình và nội dung giảng dạy quá nặng (rất nhiều môn học/học phần vô bổ, không cần thiết với người học), học sinh/sinh viên bị quá tải về kiến thức
- Kiến thức viển vông, thiếu thực tế, khuôn mẫu, hạn chế khả năng sáng tạo của HS/SV và không trung thực (Nội dung của SGK/Giáo trình chỉ phản ảnh quan điểm cá nhân của nhóm biên soạn)
- Phương pháp giảng dạy lạc hậu và phản khoa học (chủ yếu là đọc, chép – nhồi sọ!)
- Chế độ đãi ngộ GV thấp là nguyên nhân chính sinh ra các tiêu cực trong đội ngũ GV và những người làm công tác GD
- Tình trạng dạy thêm, học thêm đã sinh ra nhiều hệ lụy tai hại cho học sinh và cho chính ngành giáo dục
- Chủ nghĩa hình thức; bệnh thành tích, giả dối… Đè nặng lên vai các giáo viên và học sinh
- Cơ chế quản lý cứng nhắc, máy móc về lịch trình, giáo án, nội dung giảng dạy… Đã bóp chết tính sáng tạo và chủ động của giáo viên/giảng viên
- Tệ nạn mua bán điểm phổ biến và tràn lan… Đã phá hủy tính nghiêm minh và công bằng trong giáo dục
- Cơ sở vật chất thiếu và lạc hậu…
Những điều này ai cũng biết, các quan chức của bộ GD càng biết rõ và biết rõ hàng chục năm nay! Nhưng tại sao không thay đổi? Tại sao???
Lê Thanh Quốc :
Tôi rất mừng vì ở nước ta hiện nay mà vẫn còn sót lại những giáo sư thật sự là Giáo sư như vậy!
Tôi rất lo cho sự an huy của giáo sư Hồ Ngọc Đại! Vì Giáo sư chỉ nói thôi chứ chưa nói đến hành động (Thực tế GS đang hành động) đã chạm đến lợi ích của gần như tất cả hệ thống giáo dục hiện nay: Từ giáo viên quèn, đến cán bộ quản lý giáo dục các trường, đến quan chức giáo dục nhỏ ở các quận huyện, đến CB quản lý giáo dục các tỉnh thành, đến cả Bộ GDĐT! Liệu GS có được yên để làm công việc mà cả xã hội đang rất cần không!
Một vụ tai nạn thương tâm xảy ra!
hoặc Một Quyết định nghỉ hưu sớm!
Liệu dân Việt Nam ta có phước để hai tình huống trên không xảy ra không!
Liệu dân Việt Nam ta có phước để hưởng những dự định của những Giáo sư thật sự vì nền giáo dục nước nhà không!
Tôi thật sự lo lắng!
Tôi tham gia giảng dạy ở trường chuyên nghiệp đã ba chục năm nay, tôi thấy tất cả những điều GS Hồ Ngọc Đại nói là hoàn toàn đúng với thực tế!
Nền giáo dục của nước ta hiện nay thật sự chưa phải là giáo dục con người đúng nghĩa!
Cầu mong cho bác Đại thực hiện được những điều cả dân tộc đang mong đợi!
-
Nền giáo dục nhồi nhét , hướng trẽ em đang phát triển , hình thành nhân cách phải chịu áp lực đi theo lối mòn thụ động của kẻ bề trên …
Giáo dục khác làm chính trị và kinh doanh thuần túy…
Học đường là lò đúc nhân tài , không tạo ra và hình thành như kiểu ‘ nuôi gà chọi , gà công nghiệp ‘
Nền giáo dục luôn tạo lớp trẻ có đạo đức , có lòng tự trọng , lòng yêu quê hương đất nước , có trách nhiệm cá nhân , hình thành nhân cách sống để tương lai thành một công dân có ích cho gia đình , làng quê , xã hội . đất nước , Đã 38 năm qua nền GD VN đang như nằm trong một cái ao tù , HSSV chỉ biết miệt mài sao chép , nói theo , làm theo khuôn mẫu đã định sẵn , ít có ký năng sống , năng lực cá nhân không cao , khi ra phát biểu trên khán phòng thì rụt rè , e lệ , ngoại trừ những ĐVTN gọi là ưu tú của đảng được tạp huấn …chuyên nghiệp hóa trong môi trường tu luyện có logic . Nền giáo dục tốt , tạo ra môi trường sống tốt bởi lớp người có đạo đức , nhân cách sống . Nếu xem giáo dục như đễ kinh doanh hái ra tiền thì kết quả ngược lại ?
- Phản hồi
cuongthaithu :
Mình thích tấm hình chụp từ cửa sổ nhìn ra sân trường của chú Nhất.
-
“Đã đến lúc mình phải minh bạch mọi chuyện, đã qua rồi giai đoạn mập mờ”
.
-
Cái ông bộ trưởng chân đất trước đây lại vừa ra một cái công văn rất quái gở:
Đề nghị chủ tịch tỉnh bịt miệng báo chí nếu phát hiện ra tiêu cực. Có lẽ ông Luận biết mình thất bại hoàn toàn trong việc chống tiêu cực trong thi cử nên nếu để báo chí phanh phui thì chắc rất be bét.
Quả thực hiếm thấy một nước nào mà ông bộ trưởng lại đi hành động thế này. Công luận nên có phản ứng rõ ràng để ông Luận thấy mình cần làm gì thay vì đề nghị cấm báo chí đưa tin tiêu cực trong thi cử, cái mà chính ông ta phải khuyến khích!!!
-
ko thể đổi mới được giáo dục nếu ko đổi mới được hệ thống chính trị các công trình tâm huyết của nhà giáo giáo sư xin cứ để lại đại đa số các thầy cô giáo đều có lòng tự trọng họ đều biết phải dạy học sinh như thế nào đặc biệt là thổi khát vọng sống … cho thế hệ trẻ và tư thân học trò các em rất nhạy cảm… hãy tin như thế….còn một số ít ngựa chứng sân trường đừng trách các em,,,, con người là vủ trụ thu hẹp,,, chịu ảnh hưởng của tổng thể mối quan hệ xã hội
Đinh Bằng Đoàn :
Những điều GS nói rất hay nhưng nói thật (…) sẽ không bao giờ có cuộc cải cách giáo dục như GS mong muốn. Vì sao? phải có sự cạnh tranh lành mạnh mà ở Việt Nam hiện nay không có được. Nó cũng giống như ông tổng bí thư lãnh đạo cả một dân tộc nhưng lại không dám nói tên của 1 người mà chỉ nêu tên là ” đồng chí X” rồi nước mắt lưng tròng. Đó là sự bất lực trong giáo dục cũng vậy thôi!.
nguyen huy hoang :
TÔI CHO RẰNG NHỮNG ĐIỀU GIÁO SƯ NÓI CHÍNH LÀ KIM CHỈ NAM CHO NỀN GIÁO DỤC CỦA CHÚNG TA HIỆN NAY. GIÁO SƯ KHÔNG NÓI THẲNG RA NHƯNG CÁC BẠN CẦN HIỂU RẰNG ĐỂ THAY ĐỔI NỀN GD HIỆN NAY THÌ PHẢI LOẠI BỎ LỢI ÍCH CỦA CÁC QUAN CHỨC GD VÀ CỦA HỆ THỐNG DOANH NGHIỆP KINH DOANH SÁCH VÀ CÁC THIẾT BỊ CHO NGÀNH GD. HỌ PHẢI CHẠY VẠY ĐỦ KIỂU MỚI ĐƯỢC LÀM LÃNH ĐẠO CỦA NGÀNH GD CHỨ CÓ PHẢI CỨ TÀI GIỎI, ĐẠO ĐỨC MÀ TỰ DƯNG LÊN LÃNH ĐẠO ĐƯỢC ĐÂU. MỤC ĐÍCH LÀM LÃNH ĐẠO LÀ ĐỂ KIẾM LỢI CHỨ KHÔNG PHẢI VÌ CÁC THẾ HỆ TƯƠNG LAI CỦA ĐẤT NƯỚC (CÁC BẠN BIÊT ĐÓ, LÀM LÃNH ĐẠO HIỆN NAY BỔNG LỘC RẤT, RẤT NHIỀU). TỰ DƯNG HỌ TỪ BỎ ĐƯỢC Ư- KHÔNG DỄ ĐÂU: TẤT CẢ ĐÃ TẠO THÀNH MỘT GUỒNG MÁY LÀM ĂN VỚI NHAU, ANH ĐI CHỆCH KHỎI HỆ THỐNG THÌ ANH CHẾT TRƯỚC NÊN KHÔNG AI DÁM LÀM VIỆC ĐÓ HẾT. CHỈ MONG MỘT ĐIỀU ĐẢNG CS CHO PHÉP NỀN GD ĐƯỢC PHÁT TRIỂN TỰ NHIÊN LÀ QUÝ LẮM RỒI- ĐIỀU NÀY THÌ VIỂN VÔNG THẬT.
hao :
Giáo sư là một người có tâm huyết, đạo đức. Nhưng cũng như tất cả những người có tâm huyết và đạo đức ở những lĩnh vực khác ngoài giáo dục, giáo sư chỉ nêu được những yếu kém, sai trái, bất hợp lý, ( điều này cũng rất nhiều người thấy) chứ không đưa ra được giải pháp để giải quyết vấn đề, hoặc đưa ra thì cũng toàn những giải pháp bất khả thi. Chỉ toàn kêu gọi . Kêu gọi mọi người hãy hy sinh quyền lợi bản thân để phục vụ quyền lợi dân tộc, đất nước, vv… Điều đó là không tưởng, cũng như “bác nghị” nào đó kêu gọi “tiết chế lòng tham”.
Nói các thầy cô là người giáo dục thì phải gương mẫu, không tiêu cực, không này không nọ, nhưng khi các thầy cô ra xã hội giải quyết việc gì cũng phải có tiêu cực phí hay là những gì đại loại như tiêu cực phí, thì làm sao mà trong sạch, cao quý mãi được? Nhất là với mức lương như vậy. Tôi nghĩ đa số giáo viên không ai muốn để học sinh hoặc phụ huynh nhìn mình với con mắt coi thường cả. Nhưng làm sao đây?
Tôi không làm giáo dục và tôi cũng phải đóng những khoản tiền này kia ở trường cho con nhưng tôi không trách thầy cô.
- http://www.truongduynhat.vn/loi-ich-giao-duc-va-toi-ac/