Slide


Mời Ba về ăn Tết với chúng con
  • kenny

  • kenny

Trang

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Năm mươi năm nhìn lại

Năm mươi năm nhìn lại

Năn nay chúng ta kỷ niệm 50 năm ngày ra trường.
Đúng nửa Thế kỷ đã trôi qua, chúng tâ đều đã ở vào cái tuổi “xưa nay hiếm”. Cũng có nhiều người bị ốm yếu bệnh tật, nhưng nói chung là vẫn còn mạnh khỏe, minh mẫn. Riêng tôi, mấy năm trước cũng có lúc ốm nặng tưởng không qua khỏi. Mà bây giờ khi bước sang tuổi 73 lại thấy mình khỏe mạnh bình yên, không có điều gì phải buồn phiền lo lắng nên sống vui vẻ với con cháu và bạn bè. Xác định là sẵn sang ra đi lúc nào cũng được vì đã “Lãi “ quá rồi, mà còn sống ngày nào thì cứ sống cho vui vẻ và hạnh phúc ngày ấy.
Cũng như những người già khác, tôi hay nhớ lại những kỷ niệm của những ngày đã qua. Hôm nay tôi muốn viết lại để chia sẻ với bạn bè nhân ngày gặp mặt sắp tới của lớp mình.
            Năm 1960, sau khi tốt nghiệp lớp 10 tại trường Trưng Vương tôi được xếp vào danh sách đi học Đại học ở nước ngoài. Sang trường Ngoại Ngữ bên Gia Lâm khám sức khỏe thì bị đuổi về vì “ Pi nhê 52 “ cao quá.. Tôi được chuyển về học ở Khoa Điện, ngành Vô Tuyến Điện của trường Đại Học Bách khoa Hà Nội theo nguyện vọng cá nhân. Tôi vào lớp VTD 60. Gặp bạn bè, tôi thấy ai ai cũng vui vẻ phấn khởi và hết sức tự hào vì đã thi đỗ vào đây nơi mà yêu cầu trình độ học vấn rất cao ( Thi Toán loại A+). Tôi thấy lo cho mình quá. Sinh viên trong lớp gồm nhiều các anh bộ đội được cử đi học, các anh đều đã lớn tuổi, ngoài ra là sinh viên từ các tỉnh về nên hầu hết là ở nội trú, chỉ có một số ít có gia đình ở Hà Nội như tôi là ở ngoại trú.
Nhà tôi ở phố Hàn Thuyên, ngày ngày đạp xe đi học rồi về nhà với Ba, cuộc sống thật vui vẻ và hạnh phúc.
Kỳ thi đầu tiên tôi đạt kết quả tốt, chỉ có bài kiểm tra Toán của thầy Thái Thanh sơn là điểm 4 (không có điểm 5) còn các môn khác đều điểm 5.. Sau kỳ thi anh Nguyễn Ngọc Anh , Bí thư chi bộ bảo là tôi phải vào nội trú ở để học cùng với mọi người, tôi chấp hành ngay.
Nữ trong lớp có 8 người : Hồng Nhật, Thúy Hòa, Xuân Dung, Hồng Loan, Kim Cúc, Huệ Vương và tôi. Cúc và Loan thì vẫn ở ngoại trú, 6 đứa còn lại ở trong một phòng, các bạn đều có học bổng, riêng tôi không có, tôi phải xin Ba tôi tiền đem đến đóng tiền ăn. Tiền này được sử dụng làm tiền ăn sáng cho mọi người. Buổi tối trước khi đi ngủ mọi người phải ghi vào một tờ giấy để trên bàn món ăn sáng mà mình muốn ăn để trực nhật sẽ mua về. Cơm thì 6 người ăn 5 xuất cũng đã đủ.
Hàng ngày vào buổi tối chúng tôi phải sang nhà nam để học nhóm. Tôi học nhóm với anh Duyên và Phước Tơn. Tôi có tính hay buồn ngủ nên anh Duyên đã chiếm luôn phòng xép bên cạnh cho nhóm tôi học để tôi tha hồ ngủ, khi nào cần hỏi gì thì đánh thức tôi dậy.
Hồi đó học Đại học mà chẳng có tài liệu gì để xem thêm và tham khảo ngoài giáo trình của thầy. ( giá mà có mạng Internet như bây giờ thì thật là tuyệt ). Giáo trình của thầy thì tôi thấy sao mà dễ quá. Tôi có tính là nghe bài giảng trên lớp rất chăm chú ghi chép bài rất đầy đủ gần như không thiếu một câu một chữ nào vì vậy mà khi học thi rất thuận lợi..
Tôi thường đọc lại một lần toàn bộ giáo trình, lần thứ 2 thì vừa đọc vừa ghi lại tên từng chương mục và từ lần sau là đã có thể thuyết trình lại từ đầu đến cuối cả giáo trình.
Anh Quýnh là người rất thông mnh, học bài nhanh và hiểu bài thấu đáo, nhưng anh bị bệnh đau đầu rất nặng nên hầu như trong các kỳ thi anh không thể học ôn như mọi người.. Anh chỉ nằm trên giường trên, nhắm mắt lại để chịu đau. Những lúc đó tôi thường đứng bên cạnh anh và đọc cho anh nghe từ đầu đến cuối giáo trình môn phải thi. Thường chỉ cần đọc một lần thôi thế mà lúc lên thì bắt được câu hỏi nào anh cũng đều trả lời được Kết thúc 4 năm học, khi làm luấn án tốt nghiệp tôi được phân về Phòng Kỹ Thuật của Tổng cục Bưu Điện. Thầy Phạm Văn Đương là người hướng dẫn của tôi. Thầy Phạm văn Đương có vợ người Nga, thầy ít khi đến phòng làm việc mà thường cùng vợ đi phơi nắng, Đề tài thầy giao cho tôi là : Nghiên cứu Thiết kế và chế tạo các mạch giao động cộng hưởng dung Transistor. Tôi làm việc rất chăm chỉ và được các anh chị cán bộ trong phòng kỹ thuật nhiệt tình giúp đỡ. Tôi đã thiết kế lắp ráp nhiều phương án khác nhau, khảo sát hầu như tất cả các loại Transistor có ở phong thí nghiệm, tôi đã cố gắng để có một bài luận văn tốt. Nhưng khi bảo vệ thì tôi chỉ được trình bầy một bài ngắn gọn  còn sau đó là phần tranh cãi rất gay gắt giữa hai thầy : Phạm văn Đương và Dương văn Bẩy. Những cuộc tranh luận như thế này thì tôi đã rất quen thuộc vì nó xẩy ra thường xuyên trong mọi buổi sinh hoạt học thuật tại phòng Kỹ Thuật. Tôi chỉ có thể đứng nghe mà không nói được gì. Cuối cùng tôi được nhận điểm 4 và vì vậy mà điểm trung bình các môn trong cả 4 năm học của tôi là 4.8.
Ra trường, tôi nhận quyết định điều động đầu tiên là về Phòng Kỹ Thuật Tổng cục Bưu Điện, nơi tôi đã làm luận văn tốt nghiệp. Nhưng sau đó vì phải đổi cho Hồng Loan nên tôi được phân về dậy ở trường Trung cấp Bưu Điện ở Hà Đông cùng với chị Hòa và anh Cát.
Tôi rất yêu nghề dậy học, hơn nữa trường lại rất gần Viện Sốt Ret Ký Sinh trùng và Côn Trùng nơi Ba tôi sống và làm việc. Hàng ngày tôi đạp xe đi học rồi về với Ba, cuộc sống thật vui và hạnh phúc.
Thời kỳ này giặc Mỹ đã leo thang bắn phá miền Bắc rất ác liệt. Trường Bưu Điện tổ chức một đoàn vào khảo sát tình hình thực tế tại vùng biển miền Trung  Diễn Châu, Nghệ An.
Máy bay ném bom liên tục ngày đêm. Các Ty Bưu Điện ở các tỉnh đều được bổ xung các kỹ sư mới ra trường ( lớp ta và K6), chúng tôi thường xuyên gọi điện cho nhau để biết tình hình của nhau.
Lúc này mong ước lớn nhất của tôi là được nhập ngũ, được trực tiếp tham gia chiến đấu.
Không ngờ mơ ước đó đã nhanh chóng trở thành hiện thực. Trở về trường  sau chuyến công tác thì tôi đã thấy giấy triệu tập nhập ngủ ở đó. Trường Bưu Điện thì không đồng ý cho đi và đã viết công văn xin giữ tôi ở lại với lý do là đã sắp xếp tôi làm giáo viên cho hệ Đại học bắt đầu từ năm sau. Công văn được trả lời là : Quyết định động viên đối với Sỹ quan dự bị thì cá nhân sỹ quan phải chấp hành, không thể chối từ.
Điều này thì chúng tôi đều biết vì trong quá trình học ở trường chúng tôi đã được dự khóa huấn luyện Sỹ quan dự bị, một khóa huấn luyện rất nghiêm túc và quy củ do Bộ Quốc phòng tổ chức.
Ngay sau đó chúng tôi phải có mặt ở Câu lạc bộ Lao Động để biên chế về các đơn vị. Đến đây tôi được gắp rất nhiều bạn bè lớp mình và cả các bạn ở K6. Chúng tôi lên xe ô tô để về trường Sỹ Quan Thông tin ở bên Gia Lâm.
Hình ảnh bà ngoại tôi tóc bạc trắng xóa, luôn đứng bên tôi và vẫy tay tiễn đưa tôi khi xe chuyển bánh đã gây ấn tượng với nhiều người hôm đó ( Ba tôi không đến tiễn tôi được vì ông đang vào công tác tại Vĩnh Linh)
Đây là lần đầu tiên có nữ kỹ sư vào Cục Thông tin, cho nên ngay ngày hôm sau Thủ trưởng Hoàng Niệm , cục trưởng, đã đến thăm hỏi và động viên chúng tôi. Quân nhu cũng ngay lập tức sang may đo quần áo cho chúng tôi.
Chúng tôi được huấn luyện ở đây trong 2 tháng, vừa tập đội ngũ, mang vác hành quân, báo động ban đêm vừa học kỹ thuật về các khí tài, thiết bị máy móc thông tin.
Kết thúc khóa huấn luyện tôi được phân về phòng Kỹ thuật của Cục đóng ngay trong Thành. Chỉ có một mình tôi ở trong một phòng rộng nên rất buồn và sợ nữa. Ở cục 2 ( quân báo ) cũng có 2 nữ sỹ quan, nhưng do quy định quan báo và thông tin không được phép quan hệ với nhau, nên chúng tôi không nói chuyện với nhau. Tôi làm việc ở phòng kỹ thuật và thỉnh thoảng cùng thủ trưởng Niệm đi kiểm tra và Báo động ở các đơn vị.
Thường là đi và ban đêm và không báo trước, hễ thủ trưởng gọi là đi.
Các bạn khác cùng nhập ngũ với tôi như : Chị Vương, Tố Nga, Thu Sương, Xuân Thiên, Xuân Nùng…đều về nhà máy Thông Tin trên Phú Thọ. Tôi cũng được cùng Thủ trưởng Niệm lên thăm nhà máy một lần, tôi rất thích không khí lắm việc ở nhà máy và cứ xin mãi để được về đó. Cuối cùng thủ trưởng cũng cho tôi về nhà máy.
Nhà máy lúc này gồm 2 Phân xưởng, Phân xưởng Cơ Khí và Phân xưởng Điện tử. Một phòng Kỹ thuật có chuyên gia Trung Quốc là ông Tần.
Việc đầu tiên tôi được giao khi về nhà máy là Biên soạn các giáo trình để đào tạo công nhân cho phân xưởng điện tử. Hầu hết công nhân đều rất trẻ, đó là những cô gái người địa phương mới được tuyển vào làm thợ và rất nhiều chiến sỹ trẻ là bộ đội mới nhập ngũ. Tôi soạn giáo trình để đào tạo họ từ những kiến thức cơ sở về điện tử đến những thiết bị thông tin cụ thể mà họ sẽ phải bắt tay vào sửa chữa.
Tôi biết rằng từ trước đến nay nhà máy đều làm việc theo kế hoạch, hoàn thành kế hoạch là nhiệm vụ chính trị của nhà máy. Nhưng kế hoạch có hoàn thành hay không lại hoàn toàn phụ thuộc vào một ít các công nhân có tay nghề cao ( bậc 6,7). Ban lãnh đạo phân xưởng lúc nào cũng phải chiều chuộng số công nhân này, nếu họ không muốn làm là kế hoạch không hoàn thành. Trước tình hình đó tôi thấy phải nhanh chóng trang bị kiến thức cho các công nhân trẻ, nhất là số lính mới nhập ngũ.
Từ đó các lớp học đã được mở ra, các kỹ sư Bách khoa về đều tham gia giảng dậy.
Không khí nhà máy sôi nổi hẳn lên, ban ngày thì làm việc. Tối đến các phân xưởng vẫn sáng điện và các lớp học được tổ chức hết sức nghiêm túc.
Các sơ đồ mạch điện được phân tích kỹ càng nên công nhân sửa chữa theo hiểu biết chứ không phải mò mẫm hay học lỏm như trước.
Năm 1968 nhà máy cử một đoàn cán bộ sang Liên Xô học tại Hoạc Viện Thông tin ở Leningrat. Lúc đầu tôi cũng có danh sách trong đoàn này, đến gần ngày đi mới biết là ở đó họ không nhận đào tạo nữ sỹ quan. Tôi được chuyển sang đi đào tạo Nghiên cứu sinh theo đường nhà nước.
 Sau 5 năm học ở trường TU Dressden-Cộng hòa dân chủ Đức tôi về nước năm 1975. Tôi tha thiết xin trở về Bộ tư lệnh Thông tin, nhưng cục cán bộ phân tôi về Viện Kỹ Thuật Quân Sự.
Lúc tôi về Viện thì thủ trường Hoàng Đình Phu, viện trưởng, đang đi tiếp quản SG. Thủ trưởng điện ra yêu cầu viện tổ chức cho tô vào tiếp quản trung tâm thong tin tại bán đảo Sơn Trà. Sau khi quay ra tôi lại được lệnh vào SG để tiếp quản Trung tâm máy tính trong sân bay Tân sơn nhất.
Trở về Viện tôi được làm việc tại Phân viện điện tử do Thủ trưởng Trần Thúc Vân làm phân viện trưởng, tôi được giao làm trưởng phòng Tự động hóa.
Một thời gian sau tôi được giao nhiệm vụ đi vận động các nhà Khoa học ở bên ngoài nhà nước vào phục vụ trong quân đội ( Vì chồng tôi cũng ở trong diện này ).
Tôi đã vận động được khá nhiều người bởi vì điều kiện nêu ra là quá tốt : Phó TS thì được phong hàm Trung tá, TS thì hàm Đại tá. Lập tức được phân căn hộ lắp ghép và có thể thu xếp để vợ có việc làm trong Viện hoặc chuyển về Hà Nội nếu vợ con còn ở tỉnh lẻ..
Phần đông các cán bộ này là các nhà Vật Lý lý thuyết, vì vậy mà phân viện Năng Lượng đã ra đời. GS Tần Hưu Phát làm Phân Viện trưởng.
Đáng tiếc là vì quan niệm Trọng Nam Khinh Nữ của thủ trưởng Phan Thu mà dù tôi có cố xin mà không được trở về Phân viện Điện tử, nơi tôi làm việc thích nhất, hợp nhất và có nhiều gắn bó nhất. ở phân viện Năng lượng chỉ vì có chồng tôi ở đó chứ thật ra tôi không có chuyên môn nên tôi chỉ làm công tác quản lý hay làm hậu cần, phục vụ cho mọi người.
Đến năm 1988 thì Phân Viện Năng lượng chuyển ra ngoài và sát nhập với Viện Hạt Nhân Hà Nội thành Viện Năng Lượng Nguyên tử VN do GS Nguyễn Đình Tứ làm Viện trưởng.
Tôi làm việc tại Viện Khoa Học và Kỹ Thuật Hạt Nhân cho đến lúc nghỉ hưu (tháng 6 1998). Trong quá trình làm việc tôi thường xuyên tham gia công tác giảng dậy để đào tạo các sinh viên chuyên ngành Vật Lý Hạt nhân tại Bộ Môn Vật lý Hạt nhân trường Đại Học Bách Khoa và Tổng hợp.
Ngoài ra tôi còn dậy ở trường Đại Học Phương Đông nhiều năm, ngay cả sau khi đã nghỉ hưu.
Đến năm 1910 tôi quyết định nghỉ tất cả để tập trung chăm lo cho con cháu và tự chăm lo cho sức khỏe bản thân.
Đến nay tuy đã bước sang tuổi 74, tôi bị Viêm Khớp gối phải rất nặng, đi lại khó khăn. Tuy nhiên sức khỏe nói chung vẫn tốt nên tôi sống rất vui vẻ, thoải mái, sông đủ với lương hưu của mình mà chưa cần đến sự hỗ trợ của con cái. Con cái tuy không được gọi là thành đạt nhưng đều có công ăn việc làm và tiền lương ổn định, nuôi các con cái học hành ngoan ngoãn.
Vì muốn được tự do và không làm phiền đến các con nên tôi vẫn sống một mình, nhưng các con thường xuyên gọi điên hoặc đến thăm. Thứ 7 hàng tuần nào các con củng đến nhà tôi để tổ chức ăn tươi. Đó là lúc sum vầy vui vẻ của Mẹ con, Bà cháu, anh chị em trong gia đình.
Khi đi xa chắc tôi sẽ nhớ lắm những hình ảnh này.



Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

SÂN BAY BANGKOK SAU TRẬN MƯA

SÂN BAY BANGKOK SAU TRẬN MƯA 




 
















 
 









Trái Sung Chữa Tan Sỏi Mật, Điều Mà Ít Ai Biết

Trái Sung Chữa Tan Sỏi Mật, Điều Mà Ít Ai Biết

blank
Sung là loài cây sống trải rộng khắp nơi trên trái đất. Sung gần gũi với dân quê hiền hòa chất phát, từ đó có những câu hát, câu ca dao truyền từ đời này qua đời khác…

... Đói lòng ăn nửa trái sung
Chồng một thì lấy chồng chung thì đừng ...

Theo Y học cổ truyền, quả sung có vị ngọt, tính bình, có công dụng kiện tỳ, ích vị, nhuận phế lợi hầu, nhuận tràng thông tiện...

Quả sung dân dã, quê mùa, nhưng ít ai biết sung có công dụng trị nhiều thứ bệnh.
Khi quý vị vào trang google nhập từ TRÁI SUNG sẽ được nhiều thông tin phong phú nói về trái sung.
Trái sung tên khoa học là Ficus carica, họ dâu tằm Moraceae L

Trái sung giàu Phenol, axit béo, omega3 và omega6, tốt cho tim mạch.
Chất xơ trái sung có thể giảm nguy cơ mắc một số bệnh ung thư, đặc biệt ung thư gan mật, ruột kết và ung thư vú.
Vi chất ổn định đường huyết, ổn định huyết áp…

Đó là những thông tin trong sách báo, trên mạng Internet, nhưng ở vùng miền Trung vùng sâu, vùng xa hẻo lánh của quê hương tôi người ta dùng để chữa hiệu quả một chứng bệnh, đó là bệnh

SỎI MẬT

Nghe qua khó tin nhưng là việc thật. Bỡi thế người Trung Hoa thường bảo “ người Việt Nam chết trên cây thuốc” là vậy.

Vào thời điểm những năm sau 1975, đời sống kinh tế và thuốc men rất là khó khăn khổ cực. đối với mọi người dân, nhất là vùng sâu vùng xa, cho nên mọi người rất sợ đau ốm.
Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 1976 tại huyện Phù Cát thuộc Tỉnh Bình Định quê hương tôi.
Hôm đó vào khoảng xế chiều trên bến xe lam, chưa đủ khách nên xe chưa chạy, trên chiếc xe lam chỉ có 3 người : một bà già ngồi nhai trầu bỏm bẻm miệng đỏ hoe, nhìn cô gái ( khoảng 20 tuổi ) ốm yếu, da mặt vàng sạm, với hơi thở yếu ớt nằm ngoặc nghẽo trong vòng tay người mẹ.

Bà già trầu cất tiếng hỏi:
- Chị ơi, con bé bị bệnh gì mà trông tội nghiệp quá vậy ?
- Dạ, cháu nó bị sỏi mật, nằm bệnh viện Đa khoa Quy Nhơn cả tháng nay, bác sĩ định mổ nhưng xét nghiệm rồi nói cháu nó máu loãng không đông nên không thể mổ, nếu mổ sẽ không cầm được máu sẽ chết, thôi thì đưa cháu về cho ăn được gì ăn rồi cháu sẽ chết !
Nói xong 2 hàng nước mắt lăn dài trên đôi má gầy còm của người mẹ.

Nghe xong, bà già tay cầm miếng trầu đang nhai trong miệng vứt xuống đất nghe cái “bộp”, nói một giọng chắc mẩm :
- Wééé...ét……Chết chóc cái gì mà chết, bịnh này mà mổ xẻ cái gì chứ ! Chị nghe lời tôi, về nhà hái một rổ trái sung xanh, xắc mỏng phơi khô sao vàng cho vào nồi, đổ ngập nước nấu cạn còn nửa nồi cho cháu uống dần sẽ hết bịnh.
Nghe bà già trầu nói thế người mẹ mừng quá quên cả cám ơn , về đến nhà trời cũng đã tối, bà con lối xóm nghe con bé về ai nấy đến thăm, nhìn thân hình tiều tụy, mê man mà lắc đầu thương xót.
 Khi đưa cô con gái vào nằm trên giường, mặc ai thăm thì cứ đến thăm, riêng bà đốt đèn ra bờ sông soi tìm hái đầy một rổ trái sung.
 Về đến nhà mọi người đến thăm ai nấy đã về hết, chỉ còn con gái bà còn nằm bất động trên giường. Mặc kệ mày !
Bà cặm cụi xắt mỏng từng trái sung, đêm không nắng không phơi được, hơn nữa thời giờ cấp bách bà chất lửa đốt, bắt chảo lên rang vàng đến khô giòn từng lát sung, sau đó cho vào nồi nấu đến khi còn lại 1 bát lớn thì trời cũng đã khuya lắm rồi.
- Dậy uống thuốc nè con
- Ôi ! Con mệt quá…
- Ráng uống để sống với người ta đi con ơi, không thì con sẽ chết!
Nửa tỉnh nửa mê nghe nói chết, cô con gái cũng sợ ráng ngồi dậy uống hết bát thuốc.
 Thấy con uống xong, là lúc bà cũng mệt mỏi lắm, nằm ngủ thiếp lúc nào không hay.

………..

 -Má ơi con đói bụng quá !
Đang nằm ngủ ngon giấc, bà mẹ giật mình ngồi dậy;
- Hã? Con nói gì ?
- Con đói bụng quá, có gì ăn không ?
Trời đất, con nhỏ nó hồi dương rồi sao ? Nằm bệnh viện cả tháng trời nó có chịu ăn uống gì đâu, nó chỉ sống bằng thuốc , bằng dịch chuyền thôi mà, sao nay về nhà nó lại đói bụng đòi ăn ? Vậy là nó hồi dương và sắp chết thật rồi. Bà thầm nghĩ vậy.
- Có ăn cũng để má nấu cơm nóng đã chứ. Còn cơm nguội ăn gì được .
- Kệ má ơi, cho con ăn đi, con đói lắm rồi.
Trời ! Bà còn sợ dữ nữa, nhất định con nhỏ hồi dương rồi, chắc rồi nó cũng chết, thôi cứ cho nó ăn đại cơm nguội, nếu nó có chết cũng là chết no. Nghĩ vậy bà bèn lấy cơm nguội với mắm cho nó ăn.
 Nhìn nó ăn ngon lành mà bà thấy buồn thương cho đứa con gái tội nghiệp, rồi đây nó sẽ không còn trên cõi đời này, không còn trong căn nhà này nữa…

 Sau hơn tháng trời xa nhà nằm bệnh viện, sáng nay nó đi khắp xóm khắp làng gặp nhà ai nó cũng ghé vào nói cười vui vẻ làm ai cũng lo cũng sợ. Cứ nghĩ cô gái này chết rồi mà hồi dương lại đi thăm mọi người rồi về cũng sẽ chết luôn…( dân quê hay quan miệm vậy mà ! )
 Đến chiều nhìn đứa con gái xem ra vẫn khỏe hơn, bà nghĩ bụng : vậy là trái sung đã cứu sống con mình rồi. Bà vui mừng đi tìm hái thêm mấy rổ nữa về làm cho nó uống…

 Thưa quý vị, trải qua 34, 35 năm nay cô con gái đó, nay đã trở thành bà nội bà ngoại rồi. Đây là câu chuyện thật 100% ở cùng làng quê tôi.

 Thằng em út tôi ( sinh năm 1977) vào năm 1995 làm ăn ở Sài gòn cũng bị chứng sỏi mật nằm bệnh viện Bình dân (đã lên lịch mổ), tối hôm đó tôi có lên thăm thấy mắt, mặt và toàn thân là một màu vàng sạm ( nói xin lỗi, còn xấu hơn da người mới chết ) nhưng sáng hôm sau đã thấy nó vát mặt về nhà.
 -Trời ơi, sao mày không nằm để bác sĩ người ta mổ ?
Thì thằng em tôi nó nó nói: “Thôi, em về uống trái sung, sợ mổ lắm”.
Và thưa quý vị quả thật cho đến hôm nay ( tháng 2-2011) trải qua 16 năm nó vẫn lao động bình thường, sỏi cũng tiêu đâu mất.

Trải qua 12 năm tôi có tham gia chữa bệnh từ thiện ở các phòng khám của các chùa. Vào năm 2003 tôi đang châm cứu cho một bà bệnh nhân, bà ấy bảo:
-Thầy ơi châm giùm tôi chỗ cạnh sườn này. Vừa nói bà vừa lấy ngón tay chỉ vào.Tôi hỏi
- Sao lại phải châm chỗ này ?
- Tôi bị sỏi mật, còn 1 tháng nữa là tôi phải đi mổ đó.Giờ châm cho đỡ đau thôi.
Bà còn nói –“bác sĩ cho biết giá mổ xong hoàn tấc là 30 triệu đó”.
Tôi hỏi :
-Vậy ai lo cho bà ?
- Tôi có thằng con làm giám đốc sẽ lo cho tôi về tiền bạc.
Nghe vậy tôi nói nữa đùa nửa thật:
- Vậy nếu tôi chữa cho bà, đến khi tan hết sỏi, khỏi mổ bà cho tôi bao nhiêu ?
Thật tình những lương y chúng tôi phần đông ai cũng nghèo, nhưng vì yêu thích nghề nên ăn cơm nhà đi làm từ thiện miễn phí, giúp cho những bệnh, thỉnh thoảng cũng gặp được những người gia đình khá giả họ cũng có bồi dưỡng cho chúng tôi ít nhiều có tiền uống café với anh em , nay gặp bà bệnh nhân này nói có con làm giám đốc vậy cũng mừng.
Bà ấy nói : Nếu thầy chữa tôi hết bệnh khỏi mổ tôi tạ thầy 10 triệu, nhưng mà…thầy chữa hết không ?
- Tôi là người lớn, là một lương y không thể nói đùa.
Nghe vậy bà ấy vui mừng 2 bên thỏa thuận bằng miệng với nhau và hứa ngày mai đến gặp tôi lấy thuốc.
Tôi mướn người đi tìm hái trái sung về sao tẩm chế biến,thỉnh thoảng hết thuốc bà thường đến gặp tôi để lấy về uống, liên tục như thế thời gian khoảng 1 tháng, rồi sau đó bà bặt tăm luôn không thấy đến nữa, mà tôi thì quên hỏi số điện thoại nhà bà. Đến chừng 6 tháng sau bà đến chùa, gặp lại bà tôi rất vui và hỏi :
- Lâu quá không gặp bà, bà khỏe không ?
- Khỏe !
- Vậy sỏi mật bà hết chưa ? Có đi bác sĩ mổ không ?
Bà đáp :
- À hết rồi, hết rồi thôi đâu có đi bác sĩ chi nữa.
Tôi hỏi :
- Vậy chứ còn bà hứa sau khi hết bệnh cho tôi 10 triệu bà tính sao ?
Bà cười giả lả : Các thầy có cái tâm đến đây làm từ thiện mà nhắc đến tiền bạc sao ?
- Trời đất ! Bà nói vậy thôi tôi chịu thua bà luôn.
Từ đó về sau, gặp bà tôi cũng không nhắc đến chuyện đó nữa.
“Làm người thầy thuốc rất vinh hạnh, nhưng cũng lắm phũ phàng” là vậy. Đây là chuyện có thật trong đời làm thuốc của tôi, bạn bè đồng nghiệp làm chung với tôi, biết chuyện ai cũng phì cười.

Là một người Phật tử tin sâu vào Phật Pháp, một lương y tuy có đủ bằng cấp chứng chỉ hành nghề, nhưng xưa nay phần nhiều làm ở các chùa, tiếp xúc đủ loại bịnh, tuy ít ai biết đến tôi, nhưng tôi cũng có vài bí quyết kinh nghiệm nhỏ, người ta bảo “ Thầy dở cũng đỡ xóm làng” ấy mà.Nay tuổi cũng đã xế chiều, trường chay đạm bạc, niệm Phật phát nguyện vãng sanh, không vì danh lợi, muốn được phổ biến, chia sẻ cùng Chư Đạo hữu một vài kinh nghiệm nhỏ.
Nói thế chứ cũng tùy theo cơ địa của từng mỗi người, nhưng những phương tôi chia sẻ từ “cây nhà lá vườn”, bằng trái, hoa, củ quả… uống vào nếu vô thưởng thì cũng vô phạt. .
Khi quý vị gặp bệnh này hãy làm bằng cái tâm ( miễn phí ) sau khi thấy hiệu quả cũng xin được chia sẻ lại niềm vui đó đến với tôi, tôi sẽ tiếp tục phổ biến những phương khác nữa bằng những câu chuyện như trên.

Thuốc không phân là thuốc mắc hay thuốc rẻ, Thuốc nào trị lành bệnh là thuốc hay !


Chửa bệnh GOUT

 Chửa bệnh GOUT — Tredeponline.com
 
Lần thứ nhất trong đời mới thấy tận mắt bệnh gout .Thật khủng khiếp , hai bàn tay của anh Thành trông  giống như nải chuối mật mốc chín muồi . vỏ đen , năm khớp xương trên mu  hai bàn tay và các khớp của các ngón tay , nó ( U) lên giống như các mụt nhọt bóng lưởng , các ngon tay sưng no tròn   cứ tưởng tượng nó sắp bung nở  , màu tím bầm đen . Hai bàn chân sưng tấy , tím ngắt , thấy thật dễ sợ . 
  
Anh cho biết đã uống hằng chục bài thuốc lượm lặt trên net , khi chịu hết nổi thì đến BS , BS  chích thuốc trực tiếp vào các khớp bị sưng . Ðỡ một vài tháng rồi tái lại , cứ như vậy kéo dài mải, nhưng năm nay thì quá nặng  như các anh đang thấy .
 
CN tuần rồi  anh Thành tươi rói đến thăm  cho tôi mấy gói cà Phê , anh rất vui báo cáo hơn 6 tháng nay bệnh của anh nằm im , không nghe tái tại , còn lâu dài thì chưa biết ra  sao , nhưng người cho bài thuốc nầy nói thĩnh thoảng uống nó sẽ chấm dứt khg tái lại nửa vì người nhà của họ đã  trị dứt mấy năm nay không tái  lại ( cũng có thể tùy thể trạng của người bệnh hạp chăng ) 
 
Bài thuốc chẵng có chi đặc biệt  chỉ có 2 món:

-  1 kg trái ( khổ hoa )  mướp đắng .
-  0.8 kg trái bưởi .
 
Cả hai  đê nguyên , vỏ ruột , hột , không bỏ thứ gì . vằm chung lại cho vào nồi nầu , nước đổ vừa xấp trên mặt , nấu cạn còn lại 1/2 đổ ra  ly .  Nấu lại lần thứ 2 cũng như vậy ,  hai lần hòa chung cho vô  tủ lạnh uống như nước trà , có gắng uống trong ngày cho hết , rồi mai làm lại như vậy , khoảng 3 bữa là xẹp không đau nhức , rồi làm tiếp lâu mau tùy mình .( Ðã 6 tháng không tái lại )
     
Xin  quý huynh ghi lại để giúp người . Chúc vui vẻ .
Thân mến 

Bình tĩnh và an nhiên đón nhận..